Mạn Yêu mới vừa xốc lên màn che, liền nhìn thấy Tông Chính Vô Ưu đang đi qua đi lại, hắn nhìn qua có chút bực bội bất an, thấy nàng trở về, liền nhíu mày đón nàng, giữ chặt bàn tay lạnh băng của nàng, sắc mặt trầm xuống, "Nàng đi đâu vậy? Giờ này mới về."
"Ra bên ngoài tùy tiện đi dạo." Nàng nhàn nhạt trả lời, bị giữ chặt đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nàng hơi gương lên một vẻ mặt tươi cười, hỏi: "Canh giờ này, chàng sao còn ở chỗ này?"
Động tác của Tông Chính Vô Ưu ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, nhăn chặt mày, trầm giọng hỏi: "Ta không nên ở chỗ này sao? Ta đây hẳn là nên ở nơi nào?" Nàng thế nhưng đem hắn đi đến chỗ Chiêu Vân trở thành thói quen!
Mạn Yêu ở trong ánh mắt không vui bắn thẳng đến của hắn mà quay đầu qua một bên, nhẹ nhàng hỏi: "Chiêu Vân còn chưa có ăn cơm đi?"
Tông Chính Vô Ưu không lập tức trả lời, bưng lên một chén canh đưa cho nàng, nhàn nhạt nói: "Nàng ta đói bụng tự nhiên sẽ ăn."
Mạn Yêu sửng sốt, không dự đoán được hắn sẽ trả lời như thế, lại nhìn về phía hắn, không tiếp cái chén trong tay hắn, nhíu mày, hỏi: "Nếu nàng ta không ăn thì sao?"
Tông Chính Vô Ưu làm như tâm tình không tốt, có chút không kiên nhẫn, "Không ăn thì bị đói. Một ngày nào đó sẽ ăn."
Cái này là cái lời nói kiểu gì? Đó là Chiêu Vân, là một nữ tử vì hắn có thể trả giá cả tánh mạng, hắn cư nhiên lạnh nhạt thờ ơ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-phat-hoang-phi/732835/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.