Sắc mặt Mạn Yêu hơi thay đổi, trong lòng biết người này nhìn thấy nàng cả cái tay nải cũng không có, cố ý lấy bạc ra nói khiến nàng biết khó mà lui. Nàng không đợi hắn nói xong, cầm lấy kiếm trong tay "bang" một tiếng, nện lên trên quầy, mang theo cảnh cáo trầm giọng hỏi: "Ngươi xem thanh kiếm này, có trị giá năm trăm lượng hay không?"
Chưởng quầy bị khí thế này của nàng sợ tới mức sửng sốt, vội lui ra đằng sau mấy bước, sắc mặt sợ hãi, giọng nói bi ai thê lương, nói: "Khách... khách quan, ngài là người có thân phận! Ta đây là làm ăn buôn bán, dựa vào mấy gian phòng này nuôi sống cả gia đình, thật vất vả gặp được Thần Tài, ta cũng không có lý nào đem tiền đẩy ra bên ngoài có đúng không? Ngài thông cảm thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn cầu sinh nhai của bọn tiểu dân chúng ta đi, ta ở chỗ này thay lão nương(mẹ già) tám mươi tuổi cùng đứa cháu một tuổi rưỡi cảm ơn ngài!" Nói xong liền khom lưng chắp tay thi lễ, bộ dáng kia thật là cảm động đến rơi nước mắt.
Mạn Yêu nắm chặt kiếm trong tay, trong lòng cực kỳ buồn bực nhưng lại không có chỗ phát tác, người nàng hận là Khải Vân đế, cũng không thể bởi vì người nam nhân đáng giận kia mà làm khó lão bản của một khách điếm nho nhỏ đi? Nhưng mà, vị trí của khách điếm này hẻo lánh, trong phạm vi năm dặm không thấy dân cư, đêm hôm khuya khoắc, nàng phải đặt chân ở nơi nào? Huống chi, đổi chỗ, nàng còn phải nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-phat-hoang-phi/732827/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.