Bên ngoài điện Quan Hà, ánh nắng sáng chói chiếu vào trên mặt hồ, hồ nước theo gió mà động, tạo nên sóng triều, chiết xạ vừa đến bên trong nửa đại điện, chói đến đau cả mắt người.
Lúc này điện Quan Hà trong phạm vi mười trượng, trừ bỏ Lâm Thiên hoàng phụ tử hai người, lại nhìn không ra một bóng người khác.
Lâm Thiên hoàng bước chân nặng nề mà đi xuống long ỷ, chậm rãi đi đến trước mặt Tông Chính Vô Ưu, hai hàng lông mày như kiếm nhíu chặt, con ngươi thịnh nộ gắt gao nhìn chằm chằm vào Tông Chính Vô Ưu, là đứa con của nữ tử mà hắn yêu thương nhất trong cuộc đời này vì hắn lưu lại, ngực không khỏi phập phồng.
Tông Chính Vô Ưu lại là trấn định nhàn nhã ngồi đó, mặt vô biểu tình mà đem một quân cờ đen chơi trong tay, đối với với khuôn mặt đế vương đang giận dữ hướng hắn đi tới, tùy thời sẽ phát tác, hắn cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Lâm Thiên hoàng giận không thể át xuống, đi đến trước mặt hắn phất tay áo vung lên.
Quang, quang, quang!!
Một bàn cờ đang yên lành bị rối tinh rối mù mà quét xuống trên mặt đất, bàn cờ bạch ngọc vỡ thành mấy mảnh, quân cờ văng khắp nơi. Lâm Thiên hoàng vẫn chưa hết giận, lại một chân bay lên, cái bàn trước mặt Tông Chính Vô Ưu liền bay đi ra ngoài, quang một tiếng, đụng phải cây cột khắc hoa bên ngoài đại điện lại bắn trở về, mảnh gỗ tứ tán, vụn gỗ bay khắp nơi. Ấm trà Thanh Hoa vỡ vụn, nước trà lá trà bắn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-phat-hoang-phi/732786/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.