Phó Trù lấy khóe mắt thoáng nhìn nam tử lạnh nhạt hình như cách hơn mười bước, khóe miệng hắn (Phó Trù) khẽ nhếch, trừ bỏ ôn hòa ở ngoài, cái gì cũng nhìn không ra. Hắn buông lỏng cánh tay, buông nữ tử trong lòng ngực ra, mỉm cười nói: "Nàng không có việc gì thì tốt rồi. Nơi này gió lớn, tóc nàng đều bị thổi rối loạn."
Mạn Yêu mất tự nhiên mà quay đầu đi, còn chưa giơ tay vuốt suôn lại những sợi tóc, Phó Trù lại nói: "Để cho ta." Hắn giơ tay giúp nàng sửa sửa vài sợi tóc rơi rụng trên trán, ôn nhu mà thuần thục, nếu không biết, còn tưởng rằng mỗi ngày hắn đều vì nàng chải đầu búi tóc. Kỳ thật nàng rất ít búi tóc, trừ phi cùng với hắn ra cửa tham gia một số yến hội chính thức.
"Tốt rồi." Âm thanh Phó Trù nghe đến thực ôn nhu mà thâm tình như vậy, dường như vì nàng làm cho dù là một việc rất bé nhỏ không đáng kể nhưng đối với hắn mà nói cũng là hạnh phúc thật lớn. Hắn tươi cười, ánh mắt có chút sáng rực.
Mạn Yêu nhấp môi, bỏ qua một bên mắt, cách đó không xa nam tử dáng người lỗi lạc kia, thân ảnh tiêu điều cô quạnh lẻ loi, lạnh ý nơi khóe miệng đông cứng lại, tà mắt héo rũ. Nàng rũ mắt, nhìn cẩm giày lụa màu đen trước mắt, không tự giác thối lui một chút. Giơ tay che lại vai trái, hít một ngụm khí lạnh, miệng vết thương tựa hồ nứt ra rồi, đã có chút ướt át, may mắn lúc gần đi đã bao rất cẩn thận.
"Đụng tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-phat-hoang-phi/732783/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.