Chương trước
Chương sau
Phó Trù bình tĩnh nhìn lại nàng, một đôi mắt trong sáng không có nửa điểm gợn sóng, làm như bị hắn hưu bỏ không phải là chuyện gì lớn, đối với cuộc sống của nàng căn bản sẽ không tạo nên bất luận ảnh hưởng gì. Hắn không khỏi nhíu mày, trong lòng đột nhiên nhiều thêm một tia oán giận, duỗi tay tiếp nhận bút lông trong tay nàng, nắm trong lòng bàn tay, lại thật lâu không có chấm mực.
Bên ngoài mưa dần dần nhỏ đi, toàn bộ trời đất đều lan tràn hơi ẩm khiến người hít thở không thông.
Mạn Yêu rũ mắt đứng yên, cũng không thúc giục. Lúc này Cửu hoàng tử đã an tĩnh lại, lén liếc mắt nhìn Tông Chính Vô Ưu một cái, chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng yên lặng nhiều năm của hắn (TCVU) thế nhưng bốc cháy lấm tấm chiếu sáng, rốt cuộc cũng có một loại biểu tình khác có ý nghĩa chân chính, như là hy vọng, là chờ mong, là tình yêu.
Thời gian như cát lún giữa khe hở của các ngón tay, một chút một chút lặng yên trôi đi. Phó Trù bỗng nhiên đem bút lông hướng trên bàn ném xuống, cầm lên giấy Tuyên Thành trước mặt, dùng sức nắm chặt lại, khi mở lòng bàn tay ra, giấy bị nghiền vụn như tro bụi bay tứ tán.
Mọi người sửng sốt ngẩn ra. Biểu tình ôn hòa lại lần nữa trở lại trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, tươi cười ôn nhu nói: "Ai nói ta muốn hưu nàng? Nàng đã quên trên đường tới đây ta đã nói gì à? Đã bái đường, ta chính là phu quân của nàng, là người muốn cùng nàng bên nhau đến già, bất luận có chuyện gì, ta đều sẽ cùng nàng đứng chung một chỗ."
Đáy lòng Mạn Yêu chấn động, sự bình tĩnh trong mắt bị phá vỡ. Nàng thập phần rõ ràng, hôm nay nàng hết thảy mang đến cho Phó Trù cái mà ở niên đại này đối với cuộc sống của hắn có ý nghĩa như thế nào. Là sỉ nhục, dù tính cho hắn có hưu nàng cũng không thể xóa tan hết sỉ nhục. Còn có tôn nghiêm của một người nam nhân quan trọng như tánh mạng của họ, cũng bởi vì nàng, hắn trở thành trò cười trong mắt người đời. Nàng hơi hơi hé miệng, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói cái gì. Chỉ là cảm giác được nam tử trước mắt nắm tay nàng, thực ấm áp.
Một màn này dừng ở trong mắt Tông Chính Vô Ưu, thật là tình chàng ý thiếp, khiến hắn cảm thấy trong lòng như có gai nhọn, không khỏi cười lạnh nói: "Phó đại tướng quân thật là tình thâm ý trọng, cảm động lòng người! Chẳng qua...... Ngươi muốn cùng nữ nhân của ta Tông Chính Vô Ưu đứng chung một chỗ, cũng phải hỏi hỏi qua bổn vương có đồng ý hay không!"
Hắn gằn từng chữ một, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, ở trước khi mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh nhẹn lướt đến đối diện Phó Trù, một tay đem Mạn Yêu kéo đến bên người hắn. Híp mắt lạnh lùng nhìn thẳng Phó Trù, ánh mắt sắc bén thị huyết (thích nhìn thấy máu) giống như chỉ cần Phó Trù dám nói một chữ "không", hắn(TCVU) liền sẽ không chút do dự làm cho hắn(Phó Trù) sống không bằng chết.
Mạn Yêu không kịp phản ứng, đã ngã thật mạnh vào vòng tay ôm ấp của Tông Chính Vô Ưu. Thân thể hắn toàn bộ cứng rắn như sắt, đụng vào trên người nàng từng đợt đau đớn. Nàng lập tức phản ứng lại dùng tay đẩy hắn, lại bị hắn gắt gao ôm chặt vòng eo, không thể động đậy. Nàng phẫn nộ tức giận ngẩng đầu, chỗ lòng bàn tay để ở trước ngực hắn truyền đến từng trận mãnh liệt đập thình thịch thình thịch như sóng gió hùng hổ sôi sục, đó là chứng minh tốt nhất thể hiện cảm xúc phập phồng dao động của một người, cùng biểu tình lãnh khốc trấn định trên mặt hắn hình thành hoàn toàn tương phản đối lập. Nàng trong nháy mắt kinh ngạc.
Phó Trù thu lại ý cười, mặt vô biểu tình, khuôn mặt anh tuấn liền trở nên lạnh buốt mà thâm trầm, hắn nói: "Thỉnh Ly Vương buông thê tử của bổn tướng ra! Bổn tướng mặc kệ nàng trước kia cùng Ly Vương có quan hệ gì, cũng mặc kệ Ly Vương có đồng ý hay không. Hiện giờ có bệ hạ tứ hôn, các vị đồng liêu chính mắt chứng kiến chúng ta đã bái lạy thiên địa, đã thành phu thê là sự thật. Ly vương còn có ý dây dưa, đến tột cùng muốn như thế nào? Dương đại nhân, việc hòa thân lần này ngươi vẫn luôn phụ trách, ngươi nói, Dung Nhạc trưởng công chúa...hiện nay có tính hay không là thê tử của bổn tướng?"
Thân hình Dương Duy run lên, vốn dĩ thấy việc liên hôn lại xảy ra sự cố, tim đã bị treo ngược lên cao, giờ phút này lại bị Phó tướng quân trực tiếp điểm danh, da đầu càng tê dại, lại không thể không lên tiếng, chỉ phải nói: "Bái xong thiên địa, lễ đã thành...đúng là... là phu thê." Hắn khẩn trương cúi đầu, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mấy chữ nói ra được cực kỳ gian nan, bởi vì ánh mắt Tông Chính Vô Ưu nhìn hắn lạnh đến như là băng đá ở dưới mười tám tầng địa ngục, khoảng cách xa ba trượng, đều có thể làm huyết mạch người đông cứng.
Tông Chính Vô Ưu mắt phượng nhíu lại, tiếng như hàn chung (chuông lạnh),lạnh lùng vang lên: "Dương Duy, ngẩng đầu, nhìn bổn vương, ngươi đem lời mới vừa rồi nói · lại · một · lần. Bổn vương vừa rồi không nghe rõ."
Dương Duy thân hình run lên, tứ chi tức khắc có chút mềm nhũn, một đầu mồ hôi lạnh ròng ròng ứa ra. Có thể miễn cưỡng đứng đã không dễ dàng, chỗ nào còn dám nói lại lần nữa. Chỉ ậm ừ nửa ngày, "Này, cái này........."
Phó Trù nhẹ nhàng nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên một tia khinh thường rồi biến mất, ánh mắt tiếp tục nhìn một người khác, mọi người đều không tự giác mà lùi lại một bước, sợ bọn họ cũng bị kêu gọi danh tính. Lúc này Ly Vương như là Diêm La địa ngục, bọn họ cũng không dám đi trêu chọc. Ngay cả Thái Tử Tông Chính Tiêu Nhân giờ phút này ánh mắt đều hơi hơi lập loè.
Cửu hoàng tử cười nói: "Phó tướng quân cùng Li Nguyệt bái đường rồi sao? Ta như thế nào mà không thấy, các ngươi ai thấy hả?" Điển hình chiêu vô lại! Đây cũng phù hợp tác phong từ xưa tới nay của Cửu hoàng tử, mọi người chung quanh bị hắn vừa hỏi, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải, đành phải làm bộ không nghe thấy.
Tông Chính Vô Ưu khóe miệng hơi cong, lại là cái loại biểu tình cười như không cười. Mạn Yêu nhân hắn không chú ý, ám tụ nội lực, đột nhiên đẩy mạnh một cái thoát khỏi khống chế của hắn, thối lui đến bên cạnh Phó Trù, âm thanh bình tĩnh nói: "Cửu điện hạ không cần uổng phí tâm tư, bất luận các ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, đều thay đổi không được sự thật ta cùng với Phó tướng quân đã bái đường xong. Ly Vương điện hạ, ngươi cũng đừng quên, hơn hai tháng trước, ta mới vào kinh thành, là ngươi phân phó hạ nhân đóng chặt đại môn vương phủ, khiến ta bị cự tuyệt ngoài cửa. Ngày hôm sau trên đại điện, ngươi đích thân cự tuyệt cưới ta làm thê tử, hết sức trào phúng chế nhạo, lấy kiếm chém rách hỉ phục của ta, làm mười ngón tay ta bị thương, máu nhiễm đại điện Càn Khôn. Hiện giờ, ta bất quá là như ngươi mong muốn, gả cho người khác, ngươi lại có lý do gì ngăn cản ta?"
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, từ ngữ lạnh như băng. Tông Chính Vô Ưu thế nhưng nhịn không được lui về phía sau một bước, không nghĩ tới nàng đem những việc này đều nhớ rõ ràng như thế. Nàng như thế nào mà không nhớ rõ những ngày bọn họ ở chung, hắn buông bỏ thân phận, tính cách, mà đối đãi nàng ôn nhu quan tâm chăm sóc? Nàng như thế nào không nhớ kỹ bọn họ mỗi ngày uống trà đánh cờ tâm tình cổ kim? Trong lòng Tông Chính Vô Ưu một trận co rút đau đớn, tay nắm lại thật chặt, hung hăng mà nhìn thẳng mắt nàng, vài lần muốn nộ khí công tâm, âm thanh lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi liền sinh tâm trả thù, trêu đùa tâm cơ cố ý tiếp cận bổn vương, ý muốn đợi lúc bổn vương đối với ngươi chung tình, lại chọn người khác mà gả, đả kích tự tôn của bổn vương là cách trả thù nhanh nhất... phải hay không phải?"
Mạn Yêu cười đến vô cùng tự giễu, giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì mà đáng giá để nàng lấy thân thể của chính mình cùng hạnh phúc cả đời đi trả thù hắn? Nàng khinh thường cười lạnh một tiếng, cũng không muốn để ý tới hắn sẽ nghĩ như thế nào, nhàn nhạt nói: "Ly Vương muốn nghĩ như thế nào...... Tùy ngươi."
Cái loại thái độ cực kỳ hờ hững này so bất luận lời nói vô tình nào càng thêm đả kích sự kiêu ngạo của một người. Lạnh nhạt trên mặt Tông Chính Vô Ưu bị xé rách, tơ máu nổi lên tung hoành ngang dọc trên đôi ngươi, lộ ra biểu tình đau đớn cùng giận dữ. Ngực đau nhói, hắn bỗng nhiên hoài nghi nữ tử trước mắt, có hay không đối với hắn thật sự đã động tình qua?
"Đi theo ta." Hắn lại đi kéo tay nàng.
Mạn Yêu phản ứng tự nhiên đó là lắc mình tránh đi, Phó Trù lập tức duỗi tay ngăn ở giữa bọn họ, nói: "Ly Vương muốn mang thê tử của bổn tướng đi nơi nào?"
Tông Chính Vô Ưu nheo lại mắt phượng, lạnh lùng nói: "Bổn vương nói, nàng không phải là thê tử của ngươi. Tránh ra." dịch bởi yên hoa trên wattpad
Phó Trù vẫn là cười, nhưng ý cười lại không ở đáy mắt. Cánh tay hắn động cũng không động, nửa điểm không có dấu hiệu nhường đường nói: "Nàng có phải hay không là thê tử của bổn tướng, cũng không phải do Ly Vương người định đoạt."
Hai người cứ như vậy giằng co, một người là chưởng quản tam quân tay cầm binh quyền Đại tướng quân, một người là vương gia quyền uy khuynh triều, có được đất phong ngàn dặm, đây là lần thứ hai, bọn họ vì chuyện cá nhân mà giằng co. Nồng nặc mùi thuốc súng ở trong không khí nổ tung, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập toàn bộ đại đường. Xung quanh một mảnh tĩnh mịch không tiếng động.
Tông Chính Vô Ưu bỗng nhiên giơ tay vung lên, kêu lên: "Lãnh Viêm!"
Lãnh Viêm theo tiếng xuất hiện, tốc độ giống như ma quỷ, đồng thời còn có hai mươi mấy người cùng hiện thân ở trong ngoài đại đường.
Cuồng phong bất ngờ nổi lên bẻ gãy vô số cành lá trong viện. Nhóm người này hiện thân, mang đến một loạt mùi sát khí nồng đặc, che trời lấp đất thổi quét toàn bộ phủ Tướng Quân. Bọn họ tay cầm trường kiếm, chuôi kiếm như hình quạt, mũi kiếm sắc bén ánh ngược ở trong nước lập loè tỏa ra hàn quang lạnh băng, giống như ma quỷ ngủ say ở địa ngục giờ đã thức tỉnh, khát khao mùi vị tươi mới dễ chịu của sinh mệnh.
Bảy người dẫn đầu bọn họ, trên mặt mỗi người mang nửa bên mặt nạ quỷ đỏ, màu máu đỏ thẫm, giống như dung nham địa ngục.
Trong đám người ở đây, có người thất thanh kêu sợ hãi: "Tu La thất sát!!"
.................................
Ba ngày suốt ba ngày, Mạn Yêu bị nhốt ở trong căn phòng đen nhánh, duỗi tay không thấy năm ngón tay, không có đồ ăn, không có thức uống, thậm chí cả không khí đều mỏng manh mà lạnh băng, tản ra một loạt mùi ẩm mốc. Nàng không biết hiện tại là ban ngày hay là buổi tối, không biết sau khi nàng bị mang đi, phủ Tướng Quân sẽ phát sinh chuyện gì?
"Tu La thất sát" là bảy đại sát thủ của Vô Ẩn lâu tổ chức thần bí nhất trong chốn giang hồ, tương truyền võ công của bảy người này cực cao, xuất quỷ nhập thần. Giá trị của mỗi một người là năm mươi vạn lượng bạc trắng, mỗi người một năm chỉ tiếp nhận một cuộc mua bán, đơn độc thi hành nhiệm vụ, trước nay đều là xuống tay dứt khoát lưu loát, không có thất bại. Lúc bọn họ xuất hiện trong một khắc kia, quan lại đủ loại sắc mặt kinh biến, nàng chưa kịp phục hồi lại tinh thần, người đã bị Tông Chính Vô Ưu mang đi khỏi phủ Tướng Quân.
Tốc độ đó làm nàng cũng không dám tưởng tượng, sau đó, nàng bị lột hỉ phục, ném vào trong gian phòng cơ hồ là hoàn toàn phong bế tối tăm, mà ở phía trên căn phòng này, là chỗ mà bọn họ đã triền miên một đêm, bên cạnh ao ôn tuyền. Mà cùng nhốt chung với nàng ở nơi này, còn có chính hắn Tông Chính Vô Ưu.
Nàng không rõ hắn làm như vậy có dụng ý gì, chỉ có thể phòng bị mà ngốc tại một góc, lẳng lặng chờ đợi Tông Chính Vô Ưu mở miệng trước. Đợi đến ba ngày sau Tông Chính Vô Ưu vẫn luôn thực an tĩnh, an tĩnh đến như là không tồn tại. Hắn không nói lời nào, bất động, ngay cả hô hấp, đều thanh thiển làm cho người ta không cảm nhận đến.
Gian phòng này không lớn, cũng không rộng, trừ bỏ mặt đất chính là vách tường. Nàng cuộn thân hình lại, vẫn là cảm thấy rất lạnh, vì thế lại hướng vào góc tường co người lại.
"Nàng lạnh không?" Trong bóng đêm, Tông Chính Vô Ưu nói ra câu đầu tiên trong ba ngày nay, hỏi nàng có lạnh hay không. Âm thanh hắn mang theo từ tính khàn khàn, mát lạnh, giống như nhiệt độ nền gạch dưới thân nàng.
Mạn Yêu nhấp môi, không lên tiếng, tiếp tục rụt người lại, cũng an tĩnh giống như vậy. Ở trong hoàn cảnh này, cả người sẽ luôn không tự chủ được mà hồi tưởng lại quá khứ nhân sinh của nàng. Mà cuộc đời nàng, trừ bỏ hai chữ bi ai, nàng rốt cuộc không thể tưởng tượng được có thể dùng từ ngữ nào khác để hình dung.
Ba ngày không ăn không uống, cũng chưa từng chợp mắt, nàng cảm thấy mỏi mệt lại vô lực, tất cả tâm tình ở trong an tĩnh tiêu điều bị phóng đại vô hạn, đầu có chút mê mẩn, nàng dựa vào tường, rốt cuộc có một tia buồn ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác chính mình dựa vào mặt tường kia bỗng nhiên trở nên thực ấm áp, nàng tự nhiên tham luyến cái loại nhiệt độ ấm áp này, không tự giác xích lại gần ven tường, hận không thể đem toàn bộ thân mình đều khảm lên, hoàn toàn không cảm thấy được "vách tường" ấm áp kia thế nhưng cũng biết động đậy.
Tông Chính Vô Ưu thúc giục nội lực làm cho toàn thân trở nên ấm áp lên, lại đem nữ tử mảnh khảnh trong lòng ngực ôm chặt thêm mấy phần, cằm hắn gác ở đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng cọ đầu tóc nàng, trong lòng hắn từng trận nhũn ra.
Căn phòng này đã từng là nơi hắn chữa thương. Mười ba năm trước, sau tràng ác mộng kia, hắn đem chính mình nhốt ở nơi này, không ăn không uống, cũng không nhìn thấy bất luận kẻ nào. Ở trong bóng tối như vậy, hắn rốt cuộc đem chính tâm mình tôi luyện đến lãnh khốc vô tình, từ đó đến nay hắn không còn tới qua nơi này.
Hiện giờ, một lần nữa bước vào nơi đây, mang theo nàng, chỉ vì muốn chứng minh một điều. Hơn mười ngày sớm chiều bên nhau, ở bên trong ôn tình mật ý mà hắn cố tình xây dựng ra, người chân chính chìm đắm trong bể tình, đến tột cùng là nàng, hay là chính hắn?
Thời điểm Mạn Yêu tỉnh lại, mở mắt ra vẫn là cái gì cũng nhìn không thấy, vách tường sau lưng như cũ lạnh cứng, không còn như trong mộng ấm áp nữa. Nàng không khỏi tự giễu, một mặt tường làm gì mà có khả năng tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Mộng, vĩnh viễn đều chỉ là mộng.
"Tông Chính Vô Ưu." Nàng không xác định hắn có còn ở nơi này hay không, liền kêu một tiếng. Thật lâu không có nghe thấy tiếng đáp lại, bốn phía trước sau yên tĩnh không một tiếng động. Nàng chợt thấy trong lòng một trận cấp bách sợ hãi, nàng không thể không thừa nhận, ba ngày này, nàng cứ việc phòng bị, lại chưa từng sợ hãi qua, là bởi vì có hắn tồn tại ở nơi này.
Qua hồi lâu, đến khi nàng cho rằng trong phòng này chỉ còn lại có một mình nàng, bên tay trái cách đó không xa truyền đến một tiếng nhẹ nhàng: "Ân."
Kỳ tích, làm cho nàng an tâm xuống.
Ngồi thẳng lưng, thu liễm lại nỗi lòng, quay đầu hướng tới phương hướng hắn, nàng bình tĩnh hỏi: "Ngươi chuẩn bị nhốt ta tới khi nào?"
"Cùng ta ở bên nhau, làm nàng sợ hãi sao?" Âm thanh hắn trầm thấp, ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng nàng lại rõ ràng cảm nhận được một loại tâm tình bất đắc dĩ mà bi thương. Có lẽ là trong bóng đêm ngây ngốc lâu rồi, làm nàng dễ dàng sinh ra ảo giác. Nàng thở dài cười nhạo nói:"Thả ta đi đi. Đừng quên ta là hòa thân công chúa, lại là Lâm Thiên hoàng đích thân hạ chỉ ban hôn. Phó tướng quân tuy không bằng ngươi có thân phận tôn quý, nhưng hắn tay nắm quân quyền, ở trong quân có uy tín tối cao, chưởng quản sinh tử tồn vong của một quốc gia. Vô luận ngươi làm cái gì, đều không thể thay đổi cuộc liên hôn đã thành sự thật này. Chỉ cần hắn một ngày không hưu bỏ ta, ta vẫn chỉ có thể là Vệ quốc tướng quân phu nhân, cùng với ngươi không quan hệ gì."
"Nếu hắn hưu nàng, nàng......" âm thanh hơi mang hi vọng, không giống như là biểu tình của một nam tử cuồng ngạo đến không coi ai ra gì.
"Hắn sẽ không hưu ta." Giọng nói của nàng bình tĩnh mà khẳng định. Nếu Phó Trù muốn hưu bỏ nàng, thì ba ngày trước đã làm rồi.
"Nàng tin tưởng vững chắc như vậy?" Âm thanh hắn bỗng nhiên trở nên thực lạnh, bên trong lạnh lẽo hỗn loạn có một tia tức giận khó nén. Tông Chính Vô Ưu bỗng dưng xoay người, một phen chế trụ hai vai nàng, ánh mắt hắn như băng gắt gao nhìn thẳng mắt nàng, nhìn vật trong bóng đêm là công phu lúc hắn mười tuổi đã luyện thành.
Mạn Yêu trực giác mà muốn rời khỏi ánh mắt sắc bén của hắn, cực lực bảo trì trấn định, bình tĩnh phun ra hai chữ: "Đúng vậy."
Nàng cảm giác được thân hình hắn chấn động, một loại cảm xúc bi thương hư hư thực thực tung bay ở trong không khí mỏng manh này, nửa ngày không tiếng động. Khiến cho người trầm mặc hít thở không thông, trong lòng nàng cảm thấy bất an.
Qua hồi lâu, âm thanh kia càng thêm lạnh băng, còn có một tia cảm xúc phức tạp không rõ ràng. "Vì sao?" Hắn hỏi, âm thanh thế nhưng có hai phần đau thương "Nếu nàng giận ta có mục đích có được thân thể nàng, vậy nàng cho rằng hắn cưới nàng lại vì động cơ gì? Nàng sao mà biết, hắn đối với nàng không phải có lòng lợi dụng?"
Mạn Yêu cười khổ, nàng muốn nói "ta tình nguyện bị người trong thiên hạ lợi dụng, cũng không thể chịu đựng được ngươi lừa gạt tình cảm của ta". Nhưng câu nói kia cuối cùng là không ra khỏi miệng, mà nói ra chỉ có "Cam tâm tình nguyện" bốn chữ.
Bốn chữ này dừng ở trong lòng Tông Chính Vô Ưu như là mũi đao nhọn sắc bén đâm vào, mỗi một chữ, là một lỗ thủng.
Tay hắn đột nhiên sử dụng sức lực, năm ngón tay làm như muốn ấn sâu vào xương vai nàng, hắn đột nhiên cúi đầu hung hăng mà hôn lên môi nàng, mang theo tức giận ngập trời, lực đạo trừng phạt, giống như phải dùng đến môi lưỡi đem nàng nghiền nát nuốt vào trong bụng.
Nàng cực lực giãy giụa, hai tay hắn như kìm sắt, dù cho nàng nỗ lực như thế nào, cũng chỉ là bị hắn càng siết càng chặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.