“Đội trưởng…”
Triển Du Huy đang chợp mắt thì nghe thấy Từ Văn Thụy ngồi bên khẽ gọi, mở mắt ra thấy vẻ mặt có phần lo lắng của đối phương, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi, “… Sao thế?”
“Bạch Ngũ gia đi lâu như vậy rồi… đội trưởng anh nói xem, sẽ không có gì bất trắc đấy chứ?” Trên gương mặt trẻ tuổi của Văn Thụy tràn đầy vẻ lo lắng, im lặng một chốc, y lại hỏi tiếp, “ Đội trưởng… Hay là, để tôi đi xem sao?”
“Vớ vẩn.” Khẽ mỉm cười, Triển Du Huy nhẹ nhàng vỗ lên vai đối phương, đôi mắt tràn ngập vẻ điềm tĩnh và ôn hòa, “Đừng lo lắng cho hắn. Hắn tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ bản thân… Cậu lại không có kinh nghiệm ở dưới mộ, đừng tự tìm phiền phức cho chính mình.”
“Nhưng mà…” Văn Thụy bất an nhíu nhíu mày, vẻ như đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp, “… Bạch Ngũ gia cũng có chỗ không thể lo liệu chu toàn được… Tôi chỉ đi loanh quanh gần đây thôi, nếu thực sự không tìm được thì sẽ trở lại. Cứ ngồi im ở đây chờ đợi thế này tôi cảm thấy trong lòng không an tâm.”
“…” Nhíu mày suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn mộ đạo vẫn yên tĩnh ngoài kia, Triển Du Huy khẽ thở ra một hơi, cố gắng đè xuống sự bất an trong lòng, nhắm mắt dựa vào tường, “… Đợi thêm một lát nữa đi.”
“Không sao đâu đội trưởng, tôi chỉ đi xem một chút thôi!” Văn Thụy trông thấy cậu như vậy thì chần chờ một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi đi thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nien-than/94496/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.