“Văn Thụy? Sao cậu lại ở đây?” Triển Du Huy ngạc nhiên vươn tay ra kéo người thanh niên dưới đất lên, cất tiếng hỏi, “Tiểu Lục đâu? Không ở cùng với cậu à?”
“Đội trưởng…” Người thanh niên được gọi là Văn Thụy chậm chạp nói, nắm tay cậu mượn lực đứng dậy, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn họ, hệt như là mắc phải tội lỗi gì.
“… Triển Tiểu Miêu, đây chính là Văn Thụy mà cậu nhắc đến?” Bạch Ngọc Đường bước đến chỗ khúc rẽ rút con dao găm của mình về, trở lại bên cạnh hai người, nghiêng đầu quan sát thanh niên kia một chốc rồi hỏi.
“Ừ.” Triển Du Huy gật gật đầu, rồi lại tiếp tục nhìn Văn Thụy, “Vừa rồi anh vẫn chưa trả lời tôi, Tiểu Lục đâu? Có phải các anh đã bị tách ra không?”
“Đội trưởng…” Từ Văn Thụy hơi rúm người lại, lúc lên tiếng thì giọng nói nghẹn ngào như phát khóc, “… Lục Tử chết rồi! Cậu ấy chậm hơn tôi một bước, bị tống tử đuổi theo giết chết rồi!”
“Cái gì?!” Triển Du Huy và Bạch Ngọc Đường đều giật mình. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Triển Du Huy nhấc tay đặt lên vai Từ Văn Thụy, chậm rãi nói, “… Văn Thụy, cậu nghĩ cho kỹ, cẩn thận kể lại cho tôi nghe, Tiểu Lục làm sao mà xảy ra chuyện, và xảy ra chuyện ở đâu?”
“… Bọn tôi vốn định quan sát địa hình xung quanh đây một hồi, nhưng lại vô tình đạp hụt rơi xuống mộ thất… Tôi và Tiểu Lục rất sợ, nhưng từ chỗ bị rơi xuống lại không tài nào leo lên nổi. Không có cách nào khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nien-than/94493/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.