Mùi hương kỳ lạ của hỗn hợp các loại cà phê pha vào nhau dập dờn trong không khí, tiếng dương cầm như suối chảy róc rách bên tai, ánh nắng chiều xuyên qua tấm cửa sổ sát đất vương vãi trên sàn gỗ, một loại cảm giác biếng nhác không thể gọi tên chậm rãi lan tỏa khắp không gian.
“…Tứ nhi, cậu tự nhiên ngẩn ra làm gì thế?”
Triển Du Huy đang trầm ngâm ôm tách cà phê ngơ ngẩn ngồi trên ghế, đột nhiên phía đối diện lại vang lên tiếng cười khẽ, ngước đầu lên nhìn, thấy nữ thương nhân trẻ trung trước mặt đang chống cằm nhìn cậu, vẻ như rất hứng thú, “… Chị nói này Tứ nhi, chúng ta tốt xấu gì cũng đã hơn ba năm chưa gặp, vậy mà đến lúc gặp nhau cậu lại mang cái bộ dáng tâm hồn treo ngược cành cây thế này —— Chẳng lẽ sức quyến rũ của chị còn không bằng nổi một cái cốc à?”
“Chị Tư Nghiêu.” Triển Du Huy ngẩn ra, theo thói quen nở một nụ cười nhã nhặn, “Thật ngại quá, em thất thần… Vừa nãy chị nói tới đâu rồi?”
Nữ thương nhân như cười như không, nhìn cậu không nói, Triển Du Huy ho khan một tiếng, bưng tách lên uống một ngụm nhằm che giấu đi sự lúng túng trong mắt mình, nhưng trong lòng thì âm thầm oán trách người ông chẳng đáng tin gì kia ——
Mấy hôm trước cuối cùng cậu cũng quyết định dẫn Bạch Ngọc Đường cùng về thăm nhà. Vừa về đến nơi đã phải vượt qua màn tra hỏi của đủ các thể loại thím sáu cô bảy dì tám, vất vả lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nien-than/2235621/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.