Vô cùng thê thảm thật sự là vô cùng thê thảm.Trang Khâu gần như hết hơi gọi người, trơ mắt nhìn tay mình đang chảy máu.Bức tranh đẫm máu, Mạnh Duy Tất cởϊ áσ khoác, ném về phía Chu Khải Thâm.Chu Khải Thâm nhận lấy, lặng lẽ che lên mặt Triệu Tây Âm, ngăn cách ánh mắt của cô, sau đó ôm người lên, đi thẳng ra ngoài cửa.Thư ký của Trang Khâu lảo đảo chạy vào trong, bọn họ đi xa, nghe thấy một tiếng la hét thảm thiết từ trên lầu: “Tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn hắn ngồi tù!”Chu Khải Thâm không có vẻ sợ hãi, nói với người trong ngực: “Không sao đâu, em đừng nghe.”Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh gào thét.Chu Khải Thâm mặc quần áo mỏng manh, cơ thể không tự chủ được run rẩy.
Triệu Tây Âm nhéo cổ anh, khàn giọng nói: “Chu ca, em có thể đi được.”Chu Khải Thâm dừng lại vài giây, cũng không miễn cưỡng, đặt cô xuống.“Tây Tây.” Phía sau bên phải bỗng nhiên có người gọi Triệu Tây Âm.Giọng nói này quá quen thuộc, Triệu Tây Âm gần như không dám tin, quay đầu nhìn thấy người đứng phía sau, trong khoảnh khắc niềm vui sướng bao phủ khuôn mặt, cô đi qua, người nọ xuống xe.
Chu Khải Thâm nghe thấy Triệu Tây Âm gọi bà: “Dì Phỉ!”Chu Khải Thâm nhíu mày suy nghĩ, đây không phải nữ tài xế đã chở anh tới đây sao? Bà vẫn chưa rời đi? Lại còn quen biết Triệu Tây Âm?“Dì đón cậu ta, nghe cậu ta nhắc đến tên con, dì sợ là trùng tên nên cố ý chờ ở đây.” Tiếng phổ thông của bà không chuẩn lắm, nhưng vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nien-hao-hop/3544482/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.