Triệu Tây Âm mang theo cặp mắt đỏ hồng đi làm thủ tục.Đoàn làm phim sắp xếp khoang hạng nhất, Tô Dĩnh đến sớm, một phút cuối cùng mới nhìn thấy cô lên máy bay.
Chỗ ngồi của hai người cạnh nhau, cô ấy nhíu mày, “Em đây là xảy ra chuyện gì?”Triệu Tây Âm cầm khăn lau nước mắt, thấp giọng nói: “Gió lớn thổi.”Triệu Tây Âm à một tiếng, “Lần đầu tiên đi xa nhà à?”“Không có, đã đi qua thật nhiều nơi, phần lớn các thành phố của Trung Quốc em đều đi qua.” Triệu Tây Âm hít mũi một cái, giọng mũi vẫn rất nặng.Tô Dĩnh không thể hiểu nổi những cảm xúc khó hiểu của thanh niên, hôm qua cô ấy ngủ muộn, nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý tới nữa.Thật sự là càng lớn càng không có tiền đồ, lúc chia tay lại như bạn nhỏ không nỡ xa ba mẹ, Triệu Tây Âm vừa nghĩ tới cái ôm của Chu Khải Thâm, vậy mà đã hơi nhớ anh rồi.Cô liếc trộm Tô Dĩnh một chút, cô ấy mang bịt mắt, hô hấp đều đều, không nhúc nhích, hẳn là đã ngủ thiếp đi.Triệu Tây Âm lặng lẽ mở túi ra, lấy giấy hôn thú lên một chút, che trong túi lén lút nhìn.Đúng là giấy chứng nhận kết hôn!Do chuyện xảy ra đột ngột, ảnh trên giấy chứng nhận này cũng quá qua loa.
Lúc ấy cô hoàn toàn không chuẩn bị kỹ càng, chất phác nhìn vào ống kính, xoạt xoạt hai cái đã xong.
Ánh mắt hơi hung dữ, cười cũng mất tự nhiên, giống như có ai cầm dao ép buộc sau lưng.
Chu Khải Thâm ở bên cạnh lại điều chỉnh được biểu cảm, cười vô cùng anh tuấn.“Đàn ông tâm cơ.” Triệu Tây Âm nghĩ thầm, nghĩ đi nghĩ lại, nhìn không được lại cười một mình.“Hôm nay em là uống lộn thuốc hay quên uống thuốc vậy?” Tô Dĩnh ung dung lên tiếng.Triệu Tây Âm bị dọa nhanh chóng nhét giấy hôn thú vào đáy túi, kinh hoàng chưa quay đầu lại, “Cô Tô, cô, cô dậy rồi à?” Nói xong còn ra vẻ bình tĩnh tiếp tục đè ép chiếc túi.“Không cần che, tôi thấy rồi.” Tô Dĩnh liếc cô một chút, “Kết hôn à?”Triệu Tây Âm chớp chớp mắt, đã hỏi như vậy lại che đậy chính là làm bộ làm tịch, thế là tự nhiên thừa nhận, “Đúng vậy ạ.”Cô cười ngốc, con ngươi như nước, ôn nhu lại sáng tỏ, giống như bầu trời, dường như mượn ánh sáng mặt trời, toàn thân được chiếu sáng rạng rỡ.
Niềm hạnh phúc như vậy giống như có thể lan tỏa cho người khác, ngữ khí của Tô Dĩnh cũng nhu hòa hơn một chút, “Cho nên em đến muộn như vậy là do đi lĩnh chứng?”Ý cười của Triệu Tây Âm càng đậm hơi, “Đúng vậy!”Tô Dĩnh nhíu mày, lắc đầu, “Thật lắm trò.”Triệu Tây Âm mấp môi, thu lại ý cười, tên đàn ông thối này thật là lắm trò.“Đừng làm chậm trễ việc chính, lúc làm việc không thể phân tâm.” Tô Dĩnh nghiêm mặt nhắc nhở.“Nhất định nhất định.” Triệu Tây Âm liên tục gật đầu.Khóe môi Tô Dĩnh hơi cong lên, lấy bịt mắt đeo lên lần nữa, “Em cười đi, không cần lén lút, đều là người từng trải, tôi hiểu mà.”Triệu Tây Âm phì cười một tiếng, thật vui vẻ.Cùng lúc, ở Bắc Kinh.Chu Khải Thâm ở phi trường không đi, chờ sau khi chuyến bay của Triệu Tây Âm cất cánh, anh mới quay lại xe.Anh lấy giấy hôn thú đặt trên tay lái, chụp một tấm ném vào group “Thiết Tam Giác.”Một phút.Hai phút.Năm phút.Lại không có một người nào trả lời.Chu Khải Thâm liền gọi điện thoại cho từng người, trước tiên là lão Trình, “Anh gỡ cài đặt wechat rồi à?”“Không phải, chỉ là tôi hơi phiền muộn.”Lại đến Cố Hòa Bình, Chu Khải Thâm mắng một chập, “Cậu gỡ cài đặt wechat rồi à?”“Hả? Hả? Tín hiệu không tốt, cúp nha.”“…” Thật là ngày chó**Một câu đùa với người quen, Khi bạn gặp phải thứ gì đó khiến người ta suy sụp, cảm xúc đau trứng.Hai người Cố Hòa Bình và lão Trình cùng một bọn, đang điên cuồng đập bàn cười trộm.Không đến nửa giờ, quả nhiên chiếc BMW màu trắng của Chu Khải Thâm gϊếŧ tới cổng, anh đi vào cửa chính bằng một cước đạp, “Các người có bệnh đúng hay không?”Lão Trình nhả khói, “Mười phần ghen ghét, thật không muốn chia sẻ vui sướng của cậu.”Cố Hòa Bình ụp nồi cho lão Trình, lời lẽ ngay thẳng nói: “Không liên quan đến tôi, là lão Trình bảo tôi làm như vậy.”Cảm xúc của Chu Khải Thâm không ổn định, ngược lại cũng không tức giận, cười đến mức đuôi mắt vểnh lên, lấy giấy hôn thú màu đỏ ra khoe khoang, “Giấy hôn thú của anh đây, thế nào, vui không?”Đưa đến trước mặt lão Trình, “Lão Trình, sờ sờ, sờ một cái xe, lây chút hỉ khí.”Lại đưa đến trước mặt Cố Hòa Bình, “Hòa Bình, biết đây là cái gì không? Biết ba chữ này không? Công nghệ thếp vàng đó, tinh xảo không?”Cố Hòa Bình phục rồi, “Ông chủ Chu, anh cũng không phải lần đầu kết hôn, ngây thơ như vậy làm gì?”Lão Trình bất thình lình bổ cho một đao, “Ba mươi ba tuổi, sắp bốn mươi.”Ông chủ Chu đi đến ngồi xuống ghế sô pha, gác chéo chân, như gió xuân ấm áp.Lão Trình hỏi: “Vợ cậu đâu?”“Thanh Hải.”“Nỡ để cô ấy đi sao?”“Nỡ cái rắm.” Chu Khải Thâm nhớ tới liền nổi giận, “Phim ảnh cái gì, suốt ngày giày vò.”“Điện ảnh không phải đều như vậy à, có sáng không có đêm, mùa hè quay phim mùa đông, mùa đông mặc áo tắm, gọi phải lập tức đến.” Lão Trình xùy một tiếng, “Lửa giận vô cớ của cậu thật là không có đạo lý.”Cố Hòa Bình ngồi lại đây, “Anh và Tiểu Tây phục hôn, đồng ý cho cô ấy đi vào cái vòng này sao?”“Cô ấy vui vẻ là được.
Bản thân tôi cũng bận rộn, không có tư cách yêu cầu cô ấy.
Hơn nữa, cô ấy khiêu vũ hai mươi năm không dễ dàng gì, nếu vì ham m/uốn cá nhân của tôi mà bắt cô ấy phải thỏa hiệp, thật không phải chuyện đàn ông sẽ làm.” Chu Khải Thâm có khí chất đại nam tử, có vô lại, từ bé đã trải qua những nhấp nhô của cuộc đời, thực chất bên trong cũng có sự u ám.
Tuy nhiên vẫn là một quý ông có tinh thần hào hiệp, biết rõ đạo lý.Lão Trình dập tắt thuốc, rất khách quan mà nhắc đến một vấn đề, “Cậu đừng thiết lập chính mình thành người công chính liêm minh như vậy, thái độ của cậu với chuyện này như thế nào, không phải cậu rõ ràng sao? Nếu như Tiểu Tây quyết định phát triển trong vòng này, không phải ba năm thì cũng năm năm mới thành tài được.”Chu Khải Thâm châm thuốc, bật lửa vang lên tiếng cụp rất nhỏ, trong làn khói, anh không nới chuyện.“Mặc kệ công ty nhà ai, một khi ký hợp đồng, hoạt động gì mời cũng phải tới, không quan tâm cậu có bằng lòng hay không.
Mấy năm này, chuyện sinh con của hai người khẳng định cũng sẽ trì hoãn.
Tiểu Tây thì không sao, hai mươi lăm hai mươi sáu giống như bông hoa.
Còn cậu, bốn, năm năm sau đã ba mươi bảy ba mươi tám rồi, chúc mừng chúc mừng, ông chủ Chu già mới có con!”Chu Khải Thâm mắng một câu tiếng Bắc Kinh, bản thân cũng bị nói đùa.Cố Hòa Bình tiện tay bổ thêm một đao, “Bốn mươi tuổi chất lượng tin/h trùng thấp đi, khổ con, uất ức cho Tiểu Tây, vợ đến tay lại bay mất.”Chu Khải Thâm: “Chết tiệt, tôi đào mộ tổ tiên hai người hay gì, từng người từng người đều điên rồi.”Lão Trình và Cố Hòa Bình nhìn nhau một chút, cười ha ha.Sự căm ghét của đàn ông lớn tuổi độc thân chưa lập gia đình vừa sắc bén vừa vô tình.Ban đêm, Cố Hòa Bình tổ chức một bữa tiệc, gọi tất cả những bạn bè tri kỷ ở Bắc Kinh, phòng lớn nhất biệt thự Trường Thành, mọi thứ từ KTV đến cờ vua bài bạc đều đầy đủ, bên trong gà bay chó chạy, làm loạn không biết xấu hổ không biết thẹn.Chu Khải Thâm cũng có thể chơi và còn chơi chính.
Lần này lại khác trạng thái thường thấy, chỉ vùi ở bàn đánh bài đại sát tứ phương.
Tính nết cặn bã của Cố Hòa Bình đời này không chữa được, đến cuối buổi, không biết kiếm ở đâu ra một em gái để cùng nhau hát tình ca.Nghe thấy âm thanh, Chu Khải Thâm quay đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày hỏi lão Trình bên cạnh, “Cậu ta và Lê Nhiễm tan vỡ rồi à?”“Không nghe cậu ta nhắc đến, đoán chừng thất bại rồi.”Không có gì thất bại với không thất bại, Cố Hòa Bình cặn bã đến mức triệt để, không cứu nổi.
Nguyên tắc duy nhất để đối đãi với tình cảm chính là bảo toàn bản thân, toàn thây trở ra.
Chu Khải Thâm lại hiểu rõ tình tình cậu ta, nghĩ thầm, dạng này cũng tốt, sớm ngày chấm dứt tổn thương.Nhưng hát được hai câu, cậu hai nhà họ Cố không biết bị thần kinh gì, kiếm cớ bảo cô gái kia đi, sau đó buồn bực ngồi một mình trên sô pha rít thuốc.
Màn hình điện thoại di động chạm sáng lên lại ấn tắt, tắt rồi lại bật sáng, sau khi lập lại mấy lần, “Rầm” một tiếng thật lớn, mặt cậu ta sa sầm, đập di động, sau đó đứng dậy, “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”Ngập trong vàng son, cuộc sống xa hoa, tiêu xài một chút về đêm như thế này, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu.
Trong lòng Chu Khải Thâm yên tĩnh, không chơi bài nữa, ngồi trên sô pha gửi wechat cho Triệu Tây Âm.“Lão Trình tổ chức tiệc ăn mừng cho anh.”“Bọn họ đều chơi đùa điên cuồng.”“Anh không giống vậy, anh đàng hoàng nhớ em.”Người đàn ông dựa vào việc bôi đen người khác để nâng cao chính mình, ngây thơ cực điểm.
Chu Khải Thâm khi nào lúc nào cũng thoải mái, dù buồn nôn như thế nào cũng có thể hạ bút thành văn___“Vợ à, anh sẽ ngoan.”Không biết bạn bè bên nào lên tiếng ồn ào, “Chu ca, nét mặt của anh phó/ng đãng quá.”Chu Khải Thâm rít khói, cười như bọn hắn mong muốn.____Thanh Hải, ngày thứ năm.lấy bối cảnh thời Đường, phần diễn của Tô Dĩnh và Triệu Tây Âm trong phim là một đôi thầy trò, đều hoàn thành phần diễn trên con đường tơ lụa ở Thanh Hải, đương nhiên, bên kia bão cát đầy trời, không thích hợp quay cảnh thật.
đoàn làm phim bố trí tại thành phố Cách Nhĩ Mộc*, cách Jade Everest không xa lắm.ửu>*Golmud: là một thành phố cấp huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Mông Cổ & dân tộc Tạng Hải Tây, tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc.
Đây là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Thanh Hải và lớn thứ ba cao nguyên Tây Tạng sau Tây Ninh và Lhasa.Ban đêm nghỉ ngơi ở khách sạn trên trấn.
Ban ngày quay phim phải đón xe đi một trăm cây số về phía nam, mùa đông, nơi đây nhiệt độ không khí thấp hơn những nơi khác một chút, bão cát lớn, thổi mạnh đến mức rát da mặt.Thể chất Tô Dĩnh mẫn cảm, làn da rất yếu ớt, phải chịu hoàn cảnh này nên thường xuyên bị nhiễm trùng, đỏ mắt chảy nước mắt.
Đất cát mà gió mang theo cọ phá làn da, tẩy trang sau cả ngày mang lớp trang điểm, mặt dụng một cái là đỏ một mảng.
Mặc dù như thế, mấy ngày tiếp theo, Tô Dĩnh không phàn nàn câu nào, ngay cả than thở cũng chưa từng có.Còn chưa đến phần diễn đêm, thời gian tự do ban đêm dư thừa.
Triệu Tây Âm phát hiện, ta không xã giao quá nhiều, lúc không cần quay phim chỉ ở một mình trong phòng, rất ít khi mở cửa.
Hôm nay, cô do dự mãi vẫn gõ cửa phòng cô ấy.Qua tầm mười giây, cửa mới chậm rãi được mở ra, thấy là cô, Tô Dĩnh không có biểu cảm gì, điện thoại còn đang đặt bên tai nói chuyện điện thoại.“Em thật sự không có sao, mắt chỉ là bị nhiễm trùng, cũng không phải bị mù.
Anh kinh hãi làm cái gì? Em nói không có việc gì thì là không có sao! Anh dám đến đây em ly hôn với anh.” Vẻ mặt Tô Dĩnh không kiên nhẫn mà cúp máy, sau đó nhìn thoáng qua Triệu Tây Âm, khôi phục lại bình tĩnh, “Chồng tôi, phiền vô cùng.”Triệu Tây Âm còn nhớ rõ, chồng cô ấy tên Kiều Thời Nam, lần trước ở phòng bệnh đã từng gặp, là một người đàn ông trung niên khí chất xuất chúng.“Chuyện gì?” Tô Dĩnh hỏi.Triệu Tây Âm đưa thuốc thoa tới, “Đây là ba em mua cho em, thuốc dị ứng bằng thảo dược, trước khi ngủ cô thoa một lần, ngày hôm sau làn da sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”Tô Dĩnh nhận lấy, “Cảm ơn, ngồi đi.”Triệu Tây Âm rất quy củ ngồi trên ghế sa lon, nhất thời không nói gì.Tô Dĩnh vừa nhìn thành phần của thuốc thoa, vừa hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với tôi?”Triệu Tây Âm ngẩng đầu, “Cô Tô, ngày hôm đó cô nói với em chuyện trung tâm nghệ thuật, em suy nghĩ kỹ rồi.”Tô Dĩnh nhìn cô.“Thật xin lỗi, em vẫn quyết định không đi.” Triệu Tây Âm quyết định chắc chắn, nói một hơi.Không khí lặng lẽ, thời gian cũng trôi hơi chậm lại.Mấy giây sau, Tô Dĩnh bình tĩnh nói: “Đã biết.”Đi ra từ phòng Tô Dĩnh, Triệu Tây Âm đứng thật lâu ở cửa không cất bước.
Cô cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm những vết bẩn còn sót lại trên tấm thảm hoa mai ở hành lang, không tốt lắm.
Nhìn chăm chú một hồi lâu, ánh mắt cũng mơ hồ, như cảm xúc lúc này của cô, chìm nổi, chôn vùi trong lòng, không có tin tức.Ngày kế tiếp, có một cảnh diễn múa phối hợp sư đồ muốn quay.
Bởi vì kịch bản ban đầu bị xáo trộn bởi những giấc mơ, ngược dòng lịch sử tìm hiểu quan niệm thẩm mỹ khá sâu sắc, cho nên bối cảnh nền đã được bố trí tốt.Hôm nay bão cát lớn, thổi cho chúng lung lay rung chuyển.Khung xương cưa Triệu Tây Âm nhỏ, lại phải mặc váy lụa mỏng, cho dù phần bụng và trên đùi dán năm miếng dán giữ nhiệt Bảo Bảo, cô vẫn bị cóng run lẩy bẩy.
Sắp khai máy nhưng vẫn không thấy Tô Dĩnh, phó đạo diễn bên cạnh nói: “Chờ một lát đi, Dĩnh tỷ có người tới tham ban.”Đang nói, đã thấy Tô Dĩnh từ đằng xa đi tới.
Tay áo bồng bềnh, mặt như băng sương, thật sự có mấy phần như tiên nữ hạ phàm.
Sau đó, Triệu Tây Âm thấy bên trong những nhân viên công tác nhiều hơn một gương mặt.Chồng Tô Dĩnh vậy mà tới.Người đàn ông kia rất khiêm tốn, mặc áo khoác đen, nho nhã anh tuấn, đứng chỗ đám người chăm chú nhìn vợ.
Chắc là thấy các cô gái ăn mặc thật sự phong phanh, cho nên toàn bộ quá trình đều không vui mà nhíu mày.Nhưng khi bắt đầu múa, bão cát và giá lạnh đều trở thành vai phụ.
Tư thế cửa tiên sinh hào hùng, Triệu Tây Âm thì dịu dàng động lòng người, một tĩnh một động phối hợp lẫn nhau.
Mỗi một lần xoay tròn người, mỗi một lần bước nhảy lên, cưỡi gió bay lên cung trăng, trộm một chút linh hồn hoa mai trong mùa đông lạnh lẽo.Thuận lợi, hai lần đã hoàn thành cảnh quay.Nhân viên công tác tự giác vỗ tay, nhóm trợ lý cầm áo bông phủ thêm cho các cô, nước nóng, lò giữ ấm, cái mũi Triệu Tây Âm bị không khí lạnh làm cho đau nhức.
Ai cũng bận rộn việc của mình, không ai chú ý tới vách tường bối cảnh từ từ nghiêng xuống.Triệu Tây Âm đang định xuống dưới, một trận gió to thổi qua, có người hét lên: “Cẩn thận!!”Tường bối cảnh không chịu lực, trực tiếp ngã xuống.Triệu Tây Âm ngây dại, thân thể quá lạnh, phản ứng càng thêm chậm chạp.
Mắt thấy sắp bị đập lên, có người nhanh chóng xông lại, dùng sức đẩy cô sang một bên.“Ầm!”Tiếng vang nặng trĩu, người đàn ông phía sau Triệu Tây Âm kêu đau một tiếng.Là chồng Tô Dĩnh, Kiều Thời Nam.Tô Dĩnh kinh hoàng biến sắc chạy tới, quỳ gối trước mặt anh ta, “Anh, anh không có sao chứ?”“Không có việc gì, anh không bị nện trúng.” Kiều Thời Nam đứng lên, lại hỏi Triệu Tây Âm, “Cô thế nào?”Triệu Tây Âm chưa hoàn hồn, vừa cảm ơn vừa xin lỗi, “Cảm ơn anh, thật, thật xin lỗi.”Tô Dĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, là xông đến đoàn phim tức giận, “Tường này ai lắp! Muốn làm chết người có phải hay không!”Triệu Tây Âm sợ người khác viết linh tinh Tô Dĩnh đùa giỡn đại bài, tranh thủ thời gian giữ chặt tay của cô, “Cô Tô, đừng…”Tô Dĩnh trừng mắt lạnh lùng nhìn cô, khí thế chân thực mà uy nghiêm, “Quen rồi!”Kiều Thời Nam đứng một bên nhìn vợ, ý cười ôn nhu cưng chiều, tình cảm nồng đậm ai nhìn cũng hiểu.Về khách sạn trên trấn, trong lòng Triệu Tây Âm thấy có lỗi, lại xin lỗi bọn họ.Thái độ Tô Dĩnh khác thường, nhíu mày nói: “Không nhận lời xin lỗi, trừ khi em đến trung tâm nghệ thuật của tôi khiêu vũ.”Triệu Tây Âm sửng sốt.Biểu cảm của Tô Dĩnh hòa hoãn, nhạt nhẽo nói, “Lười em thôi.”Triệu Tây Âm không lên tiếng.Kiều Thời Nam ôn hòa nói: “Tiểu Triệu đừng để trong lòng.
Tình huống hôm nay, ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Việc rất nhỏ, cũng đã qua rồi.”Tô Dĩnh nhéo anh ta một cái, hung dữ: “Anh ít nói lại đi, nằm nghỉ ngơi cho em.”Kiều Thời Nam yên lặng đắp chăn.Triệu Tây Âm vui vẻ cười phì một tiếng.Cô cùng Tô Dĩnh rời khỏi phòng, hai người mặc áo khoác, đi ra bên ngoài khách sạn.
Bầu trời đêm Tây Bắc trời cao mây nhạt, không giống Bắc Kinh, ngửa đầu chỉ nhìn thấy nhà cao tầng san sát, phần lớn thời gian chỉ có thể thấy một khoảng trời rất nhỏ.Tô Dĩnh nhàn nhạt nói: “Lão Kiều là người nhiệt tình, chuyện này em không cần để mãi trong lòng.
Đổi lại là bất kỳ ai, anh ấy cũng sẽ cứu giúp.”Triệu Tây Âm “Ừm” một tiếng, hai tay đút vào túi, lại đi thêm một đoạn đường.
Không chịu nổi hiếu kỳ, cô hỏi: “Cô Tô, cô kết hôn khi nào?”“Hai mươi tuổi.” Tô Dĩnh thản nhiên nói.Triệu Tây Âm kinh ngạc, “Cái này, còn trẻ như vậy.”Tô Dĩnh cười, “Cảm thấy phù hợp, còn có thích, thì kết hôn thôi.
Không quan tâm tuổi tác, cũng không cân nhắc đến sự nghiệp, kết hôn hay không tôi đều sẽ nhảy múa, sau khi nghĩ thông suốt thì có gì khác nhau đâu?”Triệu Tây Âm cúi thấp đầu, cũng cười một tiếng.Tô Dĩnh liếc nhìn cô một cái, “Nói một chút về em, làm sao lại đột nhiên kết hôn?”Ý cười trên mặt Triệu Tây Âm nhàn nhạt, “Cũng không phải đột nhiên, thật ra em đã kết hôn một lần rồi, lần này là phục hôn.”Tô Dĩnh dừng bước chân, biểu cảm cũng thay đổi, “Tiên sinh nhà em làm cái gì?”“Anh ấy từng đi lính, ở Hắc Long Giang ba năm.
Quê quán ở Tây An, sau khi xuất ngũ ở lại Bắc Kinh phát triển, bây giờ suốt ngày mò mẫm làm kinh doanh.” Triệu Tây Âm mím môi cười cười, lời nói khiêm tốn.“Em đột nhiên phục hôn như thế này, cô Đới không có ý kiến gì sao?”“Cô ấy à?” Triệu Tây Âm nghĩ nghĩ, cũng không phủ nhận, “Sư phụ em không quá đồng ý chuyện em kết hôn.”Tô Dĩnh không mặn không nhạt nói một câu, “Bằng hiểu biết của tôi với sư phụ em, trong mắt không dung được một hạt cát, không thích ngỗ nghịch, em không sợ cô ấy tức giận sao?”Triệu Tây Âm lắc đầu, “So với sợ cô ấy, em càng yêu thích chồng em hơn.”“Chồng em cũng không dễ dàng, em không muốn để anh ấy một mình.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, lúc ngủ sẽ nghĩ anh ấy khi lạnh có đắp chăn không, lúc ăn cơm sẽ nghĩ anh ấy đi xã giao có uống nhiều rượu hay không.
Nhìn thấy cảnh sắc đẹp mắt, trước tiên muốn chia sẻ với anh ấy.
Trong lòng có lo lắng, cũng có hy vọng.
Em rất thích anh ấy, rất rất thích.”Gió lạnh quất vào mặt, hơi thở trắng xóa tản ra.
Lúc Triệu Tây Âm nói những lời này, trong mắt có ánh sao, sáng rực lấp lóe, không ngừng sinh sôi.Tô Dĩnh nửa đùa nửa chăm chú, chỉ cảm thấy cô nói chuyện thú vị, hỏi: “Rất thích là thích loại nào?”Triệu Tây Âm nhanh chóng trả lời: “Muốn cùng anh ấy chung giường chung gối, muốn cùng anh ấy sinh con dưỡng cái, muốn cho anh ấy một ngôi gia, cùng người này sống quãng đời còn lại trăm năm hảo hợp.
Đời này không phải anh là không thể.”Những lời nói tốt đẹp, được nói ra bởi người có tình, đó là lời chân thành nhất.
Tô Dĩnh nhìn cô, nhất thời quên thu hồi ánh mắt.Triệu Tây Âm nháy mắt mấy cái, dường như ngại ngùng, “Sao vậy Dĩnh tỷ?”Tô Dĩnh cười nhạt một tiếng, “Nhìn thấy em, nhớ tới chồng tôi.”Đầu óc Triệu Tây Âm xoay chuyển không nhanh, không phân biệt được đây là khen cô hay mắng cô.Bầu không khí thoải mái vui vẻ, điện thoại di động của cô vang lên thông báo có cuộc gọi video.Mỗi ngày, Chu Khải Thâm đều vào giờ này gọi video cho cô, ăn ý cho phép, Triệu Tây Âm ý tưởng đột phát, chợt giơ điện thoại lên, “Dĩnh tỷ, nhìn mặt chồng em không?”Ánh mắt Tô Dĩnh rơi xuống màn hình.Triệu Tây Âm ấn kết nối một cách tự nhiên.Hình ảnh xuất hiện, chất lượng hình ảnh rõ ràng.Là Chu Khải Thâm để trần nửa người trên, khuôn mặt cợt nhã đẹp trai ngút trời, anh lười biếng đừng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, giọng điệu trầm thấp, “Bà xã Tiểu Triệu, hôm nay ông xã sẽ kể cho em nghe [Hợp đồng tình nhân của tổng tài, đốt cháy một trăm tỉ] có được hay không? Hay là em muốn nghe [Cô vợ ngọt ngào của người chồng hung hãn] đây?”Triệu Tây Âm: “…”Tô Dĩnh: “…”Triệu Tây Âm kịp phản ứng, lòng như lửa đốt tranh thủ thời gian cúp máy, điện thoại như củ khoai lang bỏng tay, hận không thể ném đến Bắc Kinh, nện choáng cái tên cợt nhả thối tha này.Tô Dĩnh điều chỉnh vẻ mặt, chân thành cảm khái: “Chồng em… Ừm, rất đặc biệt.”Triệu Tây Âm: “…”Bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]