“Mẹ kiếp, cậu điên rồi à.”
Ra khỏi phòng bao Triệu Tây Âm buông tay ra, áo sơ mi của Chu Khải Thâm vì bị cô nắm mà tạo thành vài cái nếp gấp. Hơi động cánh tay, mấy nếp gấp không còn.
Anh có điện thoại tới, là của thư kí Từ Cẩm.
Giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ, sáng lóa khiến người ta có cảm giác cực kì chói mắt, Triệu Tây Âm đưa tay lên che. Một tay Chu Khải Thâm đút túi quần, tay phải cầm điện thoại kề đến bên tai, đang thảo luận về tiến độ cung cấp vật liệu với một công ty nước ngoài. Anh vừa nói chuyện vừa tỉnh bơ đi đến bên cạnh cô, cũng vừa khéo chặn lại luồng ánh sáng chiếu lên người cô.
Người đàn ông lấy bóng lưng mình chặn đi nắng trưa khiến Triệu Tây Âm hãm vào trong cái bóng của anh. Hai người đứng gần nhau nên ngửi được hương L’artisan nhàn nhạt trên người anh.
“Cậu gọi một cú điện thoại cho bên Thượng Hải, hẹn chủ nhiệm Dư của cục Hải quan ăn bữa cơm vào tuần tới, dời ra thứ sáu.” Giao phó xong Chu Khải Thâm treo điện thoại. Vừa khéo nhân viên lái xe tới, thái độ cung kính: “Chu tổng.”
Chu Khải Thâm hơi gật đầu sau đó đi vòng qua ghế phó lái, mở cửa xe cho Triệu Tây Âm.
“Về nhà?” Anh vừa cài đai an toàn vừa hỏi.
Triệu Tây Âm lần lữa một hồi, không gật đầu liền.
Chu Khải Thâm cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Vậy tôi lái đại đi đâu đó nhé, lúc nào muốn ngừng xe thì nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nien-hao-hop/2502779/chuong-11.html