Tất cả những ai có mặt ở đó đều không nhịn đuợc dòng cảm xúc hiện tại đang dâng trào trong lòng tiến đến lại gần bao vây kín cô vào trong lòng mình, mọi người đều không hẹn mà cùng nhau rơi những giọt nước mắt nóng hổi ấy làm ướt đẫm một mảnh áo của người phía trước. 
Thế nhưng cuộc vui nào cũng phải đến hồi kết, Y Nhiên dứt khoát rời khỏi bàn tay của mọi người chào tạm biệt truớc khi rời đi. 
- Trời cũng đã muộn rồi đến lúc con phải về nhà đây, tạm biệt mọi người nếu con có thời gian rảnh sẽ về đây tham mọi người. 
- Giờ đã muộn rồi để một mình con về ta không yên tâm, hay là để A Phùng đưa con về đi. Có nó đi cùng con ta mới yên tâm được, bằng không ta sẽ bắt con ở lại đây một đêm mới cho về. 
Y Nhiên nghe thấy ông lão đã mở lời như vậy cô không tiện từ chối nên đành gật đầu đồng ý để cho A Phùng đưa mình về. 
- Vậy con xin nghe theo ông. 
Y Nhiên quay sang nhìn A Phùng đang cúi đầu lé tránh ánh nhìn của cô, Y Nhiên tiến đến đứng phía sau người A Phùng vỗ nhẹ lên vai của anh nhỏ giọng nói: 
- A Phùng sao anh còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, mau đi thôi nếu không để trời mà muộn thêm tí nữa là ông lão không cho tôi về mất. 
Nói xong Y Nhiên quay người rời đi qua chào mọi người một tiếng, A Phùng vì hành động đó của Y Nhiên làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhi-thieu-khong-bac-dai-kieu-the/2996003/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.