Căn phòng nhà kho bỏ hoang đã lâu vẫn còn ánh đèn sáng vàng nhàn nhạt soi rọi qua tấm cửa sổ cũ kĩ, bên trong đầy tiếng cười nói của một đám trẻ tinh nghịch chơi đùa với nhau trên giường bệnh. Trên cánh tay của ai cũng đều gắn ống truyền nước, dù trông ai sắc mặt có đôi phần nhợt nhạt gầy gò thế nhưng những nụ cười hồn nhiên ấy không bị căn bệnh oái oăm kia cướp đi.
Dường như trong tâm hồn non nớt ấy của bọn trẻ căn bệnh đó chỉ là một căn bệnh bình thường rất nhanh những ngày tháng sẽ kết thúc thôi nhưng không, chúng đâu biết rằng số phận đã định sẵn một trong sáu người bắt buộc phải ra đi để đổi lấy sự sống cho năm người còn lại.
Viện trưởng Lưu đứng lẳng lặng ở đằng xa khẽ quan sát tình hình bên trong qua khung cửa sổ đã bám bụi lâu ngày, cơn gió nhẹ thoáng thổi qua làm cho bụi cát bay vào mắt bà từ đó giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên những nếp nhăn mới được hình thành không lâu qua thời gian. Bà nắm lấy một bên tấm chăn mỏng có dấu hiệu sắp rơi xuống kéo lên, bớt chợt trong vô thức bà xoa nhẹ thân hoa hồng đầy những gai nhọn.
Một cơn đau nhói truyền đến từ nơi đầu ngón tay, bà cúi đầu xuống ánh mắt vô hồn chú ý lên nơi đầu ngón tay đang rỉ máu. Nhìn vào chúng cách bà cảm nhận cơn đau này giống y hiện ở nơi vực sâu thăm thẳm trong lòng cũng đau đớn không kém, cơn đau nhói ấy dấy lên liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhi-thieu-khong-bac-dai-kieu-the/2995990/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.