Chương trước
Chương sau
Hôm nay ngày rất đẹp, trời trong nắng ấm. Bạch Chỉ nhận được thư Bạch Thuật, nói hôm nay hắn trở về nhà. Cả nhà đều kiễng chân trông ngóng, từ khi mặt trời mọc phía đông đến khi ngả về phía tây, cũng không nhìn thấy Bạch Thuật.

Liễu thị là người thất vọng nhất. Sắc trời tối xuống, hi vọng cũng tan, Liễu thị không chống đỡ được, sắc mặt tái nhợt, không chịu nổi, té xỉu. May mà Bạch Chỉ tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ lấy.

Nhị nương ở bên cạnh trào phúng nói: “Đại tỷ, thân mình không khỏe, chớ cố gắng, Thuật Nhi là con ta, tâm ý của ngươi ta lĩnh .”

Liễu thị mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Trong lòng Bạch Chỉ cực kì khó chịu, trả lời lại một cách mỉa mai, “Nhị nương khách khí, Thuật Nhi là con của Bạch gia, gốc rễ duy nhất, không thương Thuật Nhi thì thương ai? Hơn nữa Thuật Nhi còn thân nương hơn so với người…” Bạch Chỉ mỉm cười, không tiếp tục, thuận lợi thấy sắc mặt nhị nương trắng bệch, hơi thở không ổn.

Bạch Uyên bên cạnh nhíu mày không kiên nhẫn, “Được rồi, đều giải tán, nên làm gì thì làm đi. Hinh nhi , ngươi đi theo ta, ta có việc nói với ngươi.”

Liễu thị gật đầu.

Bạch Chỉ nhịn không được nhíu mày, trong lòng vọt ra dự cảm không tốt. Nàng thiệt tình sợ Liễu thị một mình nói chuyện cùng Bạch Uyên. Liễu thị cho tới bây giờ không bao giờ cự tuyệt Bạch Uyên, Bạch Uyên bảo nàng đi tây nàng sẽ không đi hướng đông. Nàng chết lặng yêu Bạch Uyên, “hiền lương thục đức”, cho dù lọt vào bất công, cũng chỉ âm thầm rơi lệ. Liễu thị mấy năm nay bái phật cung phật, không phải thành kính hướng phật, mà là cảm thấy bản thân không thể giúp Bạch Uyên làm chuyện gì, nhị nương thay thế nàng toàn bộ, nàng thành “nhàn thê”, như vậy chỉ có thể thành kính hướng phật, khẩn cầu trời xanh phù hộ Bạch phủ bình an, Bạch Uyên được như mong muốn.

Bạch Chỉ cho rằng đây là “ngu yêu” . Nàng muốn kéo Liễu thị trở lại con đường chân chính, nhưng bên trong Liễu thị bị Bạch Uyên độc quá sâu. Bạch Chỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể tận lực bảo vệ nàng. Trước khi Liễu thị vào thư phòng Bạch Uyên, Bạch Chỉ lôi kéo Liễu thị nói: “Nương.”

“Chuyện gì?”

Bạch Chỉ nói: “Có một số việc, chớ nhường nhịn, cha mấy năm nay, người tất nhiên hiểu rõ. Chỉ Nhi mặc dù biết nương thương Thuật Nhi, nhưng Thuật Nhi là lợi thế duy nhất của nương, nương đừng bỏ qua.” Tất nhiên nàng biết Bạch Uyên tính toán gì, nhất định là lời ngon tiếng ngọt, dỗ Liễu thị, làm cho Liễu thị nhượng bộ từng bước, giành càng nhiều lợi ích cho nhị nương.

Bạch Uyên sớm không còn cảm tình với Liễu thị. Nếu không phải Liễu thị ngoan ngoãn không gây chuyện, thêm năm đó thư sinh Bạch Uyên nhờ thế lực nhà mẹ đẻ Liễu thị từng bước một thành Tô thành tri châu, Bạch Uyên đã sớm phù chính nhị nương vứt bỏ Liễu thị.

Nhị nương thấy Liễu thị “mềm lòng”, mọi chuyện được một tấc lại muốn tiến một thước, Bạch Uyên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Liễu thị dễ bắt nạt, Bạch Chỉ mặc dù không phản kích, nhưng cũng tận lực bo bo giữ mình, không cho bản thân phải ngậm bồ hòn.

Liễu thị mấp máy môi, muốn nói gì đó, cuối cùng hết than lại thở, lấy tay trấn an Bạch Chỉ, thấm thía nói: “Chỉ Nhi, nương tự có chừng mực, chớ lo lắng.”

Bạch Chỉ ngược lại càng lo lắng .

Bạch Chỉ không yên trở lại biệt viện, thấy Thanh Hà ngồi xổm trên tảng đá nôn khan, bộ dạng rất khó coi. Bạch Chỉ tiến lên hỏi: “Thanh Hà, em làm sao vậy?”

Thanh Hà kích động đứng lên, lắc đầu như trống bỏi, “Không có việc gì, chắc là ăn phải thứ không sạch sẽ, có chút buồn nôn.”

“Phòng ta có mứt hoa quả, em cầm ăn đi.” Bạch Chỉ cũng không đem chuyện này để trong lòng, thuận miệng nói, tâm sự chồng chất trở về khuê phòng. Thanh Hà đi theo phía sau nàng trái lại với thần sắc bất định của Bạch Chỉ, thân thiết hỏi: “Tiểu thư, em nghe nói lão gia để phu nhân ở lại giữ nhà, mang nhị nương đi kinh thành.”

“Em thấy việc này tốt hay không tốt?” Bạch Chỉ hỏi lại.

Thanh Hà nhíu mày nghiêm cẩn nói: “Đối với phu nhân, em cảm thấy tốt. Ngược lại đối với tiểu thư, vô cùng không tốt. Tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, phàm phu tục tử ở Tô thành này sao có thể xứng đôi? Chỉ có công tử kinh thành tài trí hơn người mới có thể vào mắt tiểu thư.”

Bạch Chỉ thật trầm tư, “Nhưng ta đã có A Cửu…”

“…” Thanh Hà nhất thời cứng lưỡi.

Bạch Chỉ che miệng cười trộm, trên mặt lại ra vẻ trấn định, “Thiếp làm bồ vi dai như tơ. Chỉ đợi quân làm bàn thạch. Thanh Hà, về sau chớ nghĩ đến việc đó .”

Thanh Hà gật đầu, thì thầm trong miệng, “Bùi công tử thật quá ngu dốt, không nhìn ra tâm tư của tiểu thư.”

Bạch Chỉ phụ họa gật đầu, “Đây gọi là gỗ mục không thể đẽo!” Nói xong, Bạch Chỉ ngẩn người, trong đầu xoay quanh lời mắng của Bùi Cửu. Hắn bảo nàng là gỗ mục, có phải cũng có ý này hay không?

Lập tức, nàng bật cười. Cái tật hay miên man suy nghĩ của nàng còn chưa trị tận gốc. Nên tiếp tục kiểm điểm mới được.

Bạch Chỉ đang đợi Liễu thị đến, đèn cháy hết dầu, Liễu thị cũng không tới. Bạch Chỉ lo lắng, mệnh Thanh Hà đi xem thử, Thanh Hà còn chưa bước ra cửa, tùy tùng của Bạch Uyên vội vội vàng vàng chạy tới, “Tiểu thư, Thuật Nhi thiếu gia đã trở lại?”

“A?” Đã gần đến giờ tý, nửa đêm mới về? Nói vậy giữa đường xảy ra chuyện.

Bạch Chỉ lập tức bỏ xuống nữ hồng trong tay, theo tùy tùng đi đại sảnh gặp Bạch Thuật.

Kiếp trước, quan hệ của Bạch Chỉ cùng Bạch Thuật không mặn không nhạt, rất ít ở cùng nhau, tự khi Liễu thị gặp ôn dịch qua đời, số lần nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau này cả nhà Bạch phủ bị xử trảm, Mộ Đồ Tô chỉ buông tha hai người, một người là nàng, một người khác là Bạch Thuật.

Nguyên nhân trong đó, nàng đến nay không hiểu. Nàng chỉ biết, năm đó Bạch Thuật gọi Nam Chiếu tiểu công chúa là “tỷ”, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đối với nàng, chưa bao giờ có nửa phần nhiệt tình, nhưng vào thời khắc cuối cùng cả nhà bị trảm, hắn lại cầu Mộ Đồ Tô, cho nàng một con đường sống.

Thật đáng giận, Nam Chiếu tiểu công chúa chiếm lấy người trong lòng của nàng, cũng chiếm lấy chí thân của nàng.

Ghê tởm hơn là chính nàng, nàng mù quáng theo đuổi tình yêu, phai nhạt tình thân.

Cuộc đời này, nàng sẽ tận lực giữ gìn mẫu thân, cùng với Bạch Thuật mà mẫu thân dùng sinh mệnh để yêu thương.

Bạch Chỉ đi tới đại đường, Bạch Thuật đang đứng trước mặt Liễu thị ngây ngô cười, Liễu thị một hồi oán trách lại một hồi đau lòng dùng khăn tay giúp hắn lau bùn đất. Nhị nương ngồi ở một bên quắc mắt trừng mi, tức giận sắp sôi lên.

Bạch Uyên thấy Bạch Chỉ đến, lấy tư thái tộc trưởng nói: “Thuật Nhi trở về gặp được sơn tặc, may mà xe ngựa chạy mau, chạy thoát một kiếp, ai tưởng lại cực kỳ nguy hiểm, gặp quân địch Nam Chiếu, kém chút nữa mất mạng.”

Bạch Thuật dùng ngữ khí trẻ con trào dâng nói tiếp, “Nhưng may mắn có một vị ca ca mặc áo giáp rút đao tương trợ, thoát nạn.”

“Làm sao nói là may mắn thoát nạn? Nhìn mà xem, bàn tay cũng chảy máu , vết thương còn sâu như vậy.” Liễu thị dè dặt cẩn trọng mở ra khăn tay cầm máu cột trên miệng vết thương của Bạch Thuật. Bạch Chỉ bỗng chốc liền chú ý đến khối khăn tay này, tuy rằng trên vải trắng có bùn cùng vết máu, nhưng đóa mẫu đơn từ tay mình thêu nàng liếc mắt một cái liền nhận ra. Chiếc khăn này trước đó không lâu còn ở trong tay người nào đó.

Ca ca mặc áo giáp cứu Bạch Thuật chắc là Mộ Đồ Tô đi. Thắt lưng hắn đã khỏi?

“Nương, một chút thương ấy không tính là gì, Thuật Nhi đã trưởng thành, Thuật Nhi là nam tử hán.” Bạch Thuật cho dù đau đến nhe răng trợn mắt, cũng bảo trì mỉm cười, không để Liễu thị lo lắng, Liễu thị vui mừng gật đầu.

Nhị nương bên cạnh sắp phun ra mấy ngụm máu tươi . Đứa con thân sinh lại không thân nàng…

Cả nhà ngồi trong đại đường, nghe Bạch Thuật chậm rãi kể lại chuyện kinh tâm động phách trên đường. Bởi vì chiến sự của Quang Huy vương triều cùng Nam Chiếu sắp tới, biên phòng hỗn loạn không chịu nổi, nông dân vào rừng làm cướp là việc nghiêm trọng nhất, đã nghe chuyện nhiều thương nhân gặp nạn trên đường . Bạch Thuật tự thấy bản thân may mắn, gặp một chi quân đội ra tiền tuyến, trùng hợp được cứu giúp, lại thấy Mộ Đồ Tô võ nghệ rất cao, lấy một địch mười, thoải mái ứng đối. Bản thân tương lai cũng muốn tòng quân, làm một nam nhân thực thụ.

Tán gẫu đến đêm, nhị nương muốn mang Bạch Thuật ngủ cùng, Bạch Thuật ngại ngùng không đi, quấn quít lấy Liễu thị, nhị nương chán nản bị Bạch Uyên mang đi. Liễu thị mệnh nha hoàn nấu nước cho Bạch Thuật tắm rửa, trước khi đi, Bạch Thuật bỗng nhiên đi vòng vèo, lấy chiếc khăn tay bẩn bị ném ở trên bàn.

Liễu thị nói: “Chiếc khăn bẩn này có vết máu, ném đi.”

Bạch Thuật quyết đoán lắc đầu, “Không được, con đồng ý với ca ca áo giáp , giặt sạch sẽ trả lại cho ca ca áo giáp, đây là người trong lòng của ca ca áo giáp cho huynh ấy .”

Nàng cũng không nhớ đã tặng khăn tay, đây rõ ràng là chiếc khăn tay nàng vứt bỏ mà thôi. Bạch Chỉ nhịn không được ở sau lưng nói thầm, “Tiểu oa nhi, người trong lòng là cái gì cũng không biết.”

Bạch Thuật nghe thấy, cực kì nghiêm túc quay đầu nhìn nàng, giống như tiên sinh dạy học, nghiền ngẫm từng chữ một nói: “Người trong lòng là người muốn cùng nhau sống cả đời.”

“…” Bạch Chỉ ngẩn người.

Liễu thị dở khóc dở cười, “Đây là nghe ai nói ?”

“Ca ca áo giáp nói với con.”

Bạch Chỉ run lẩy bẩy khóe miệng, chỉ cảm thấy việc này không đáng tin.

***

Bạch Thuật trở về sau, Liễu thị tươi cười nhiều hơn, nhị nương xị mặt, Bạch Uyên bởi vì tiếp nhận chức vụ, rất ít lộ mặt, hiển nhiên cũng ít khi ra mặt cho nhị nương. Liễu thị vui vẻ là Bạch Chỉ vui vẻ, cả ngày Bạch Chỉ tới chỗ Liễu thị chơi cùng Bạch Thuật, nói chuyện với trẻ con, cực kì đơn giản, chỉ mới mấy ngày, nàng đã cùng Bạch Thuật trở nên rất quen thuộc.

Bạch Thuật vẽ rất đẹp, thiên phú cực cao, hình như đã nhìn thấy là không quên được, hiển nhiên, chỉ giới hạn trong việc miêu tả hình ảnh. Hắn có thể đem vật nhìn lướt qua, tinh tế miêu tả, nhìn rất sống động, giống như đúc, làm cho Bạch Chỉ rất tán thưởng.

Vào một ngày mưa dầm, Bạch Thuật vẽ một bức họa, là một bộ thiếu nữ tiên dược đồ , thiếu nữ này vẻ mặt căng thẳng, mặt mày bất định, hình như có chút lén lút. Bạch Chỉ thấy thiếu nữ này nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ mấy lần, phát hiện đúng là Thanh Hà?

“Thuật Nhi, thiếu nữ trong tranh này là Thanh Hà?”

Bạch Thuật như gà con mổ thóc gật đầu. Bạch Chỉ nhíu mày, nhất định đây không phải Bạch Thuật tưởng tượng, mà là một hình ảnh trong óc hắn, hắn tinh tế vẽ ra . Gần đây, nàng xương cốt vững vàng, vẫn không uống thuốc. Vậy thuốc này cho ai uống? Vì sao dáng vẻ lại giống tên trộm như vậy?

Bạch Chỉ hỏi Bạch Thuật, “Thuật Nhi, đệ nhìn thấy lúc nào?”

“Hôm qua. Ta thấy một tỷ tỷ ngồi trong góc sắc thuốc, liền nhìn vài lần, ai biết tỷ tỷ này thật là thú vị, sắc xong lại đổ rồi lại sắc, vài lần đặt ở bên miệng nhìn nước dược ngẩn người, xem ra vị tỷ tỷ này rất sợ đắng.”

“Có lẽ.” Trong lòng Bạch Chỉ hơn một tầng bóng ma.

Thuốc này là thuốc gì? cho ai uống?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.