Ngụy Duyên mang theo năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ, tuy Gia Cát Lượng luôn luôn cẩn thận mà không khinh xuất bước vào hiểm địa, hơn nữa Lưu Bị coi trọng hắn, đưa cho hắn rất nhiều hộ vệ, thế nhưng nhóm người này cũng sẽ không thể vượt qua số lượng năm ngàn người của Ngụy Duyên. Ngụy Duyên vốn lượn quanh sườn Bác Vọng chính là đi đường xa, mặc dù Thái Sử Từ đang tiến vào sườn Bác Vọng sau đó hắn liền làm chậm lại tốc độ truy kích để khiến cho Lưu Bị chậm lại, thế nhưng đường xa thì vẫn là đường xa, hắn thế nhưng không muốn tốn hao thời gian, huống chi vào lúc này, Gia Cát Lượng còn không có tư cách để Ngụy Duyên coi trọng. Hơn nữa cũng còn có nguyên nhân là Liêu Giang sợ nói nhiều sẽ làm hỏng chuyện, không dám nói thêm về Gia Cát Lượng cho hắn và Thái Sử Từ, thế nhưng Gia Cát Lượng còn không chưa lập được công huân lớn nào cả. Với tính khí cao ngạo của Ngụy Duyên, sao hắn có thể coi trọng "Hạng người vô danh"? Hơn nữa, Lưu Bị thoạt nhìn thì là miếng ăn ngon miệng hơn Gia Cát Lượng nhiều. Công huân lấy được từ đó không gì có thể so sánh được, cho nên khi nhìn thấy Gia Cát Lượng phái binh chặn đường mình, Ngụy Duyên chỉ thử trong chốc lát, sau khi phát hiện không thể dễ dàng tiến lên, hắn lập tức chia một nghìn kỵ binh, đi trước, tiến về lối vào sườn Bác Vọng, phóng hỏa đốt núi.
Cho nên, khi đám người Lưu Bị cho rằng lập tức có thể chạy ra ngoài, tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-mong-chi-tam-quoc/2703737/quyen-2-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.