"Viện quân Tế Nam từ tây mà đến, thế nhưng vì sao quân đội tiếp viện cho Chu Linh đang ở phía tây lại tới từ phía bắc?" Trương Nhiệm nhìn mọi người đang ngồi, hỏi.
"Có thể Tào Tháo mới chiêu quân đội cũng không chừng!" Trương Cáp không quá chắc chắn nói.
"Điều này rất không có khả năng, Tào Tháo dụng binh nhiều năm, hắn tuyệt đối sẽ không dùng tân binh đối đầu với quân ta tinh nhuệ!" đầu óc Hoắc Tuấn cũng bắt đầu chuyển động.
"Thế nhưng đây chỉ là thủ thành! Cũng có thể dùng để huấn luyện tân binh!" Trương Cáp phản bác.
"Theo như lời hai vị thì đều có đạo lý, thế nhưng ta lại cảm thấy điểm nghi vấn lớn nhất trong chuyện này chính là viện quân Tế Nam nhiều quá!" Trương Nhiệm cười cười, nhìn Hoắc Tuấn cùng Trương Cáp nói.
"Quá nhiều?" Trương Cáp cùng Hoắc Tuấn vốn đều là Đại tướng, sau khi được Trương Nhiệm nhắc nhở, hai mắt đều sáng ngời.
"Nói không sai, ta ngược lại không chú ý tới điểm này!" Cao Thuận tiếp nhận câu chuyện, nói: "Vốn khi chúng ta vừa tới, Tuấn Nghĩa đã hoài nghi trong thành Tế Nam không có bao nhiêu binh mã, thế nhưng những ngày này, binh lực mà Tế Nam biểu hiện lại có khoảng chừng hai đến ba vạn gì đó, hơn nữa viện quân hôm nay, cũng có thể có khoảng hai vạn, tổng cộng ước chừng năm vạn binh mã, hừ! Chúng ta chỉ có năm vạn người, bọn hắn lại dùng năm vạn người thủ thành, điều này cũng hơi quá!"
"Hơn mười thì vây chi, gấp bội thì công. Dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-mong-chi-tam-quoc/2703719/quyen-2-chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.