Mà lúc này, đại quân Kinh Châu cùng Hán Trung từ phía nam tới, cũng gặp phải đối thủ lợi hại!
Tuy rằng quân Kinh Châu liên hợp tiến quân cùng quân Hán Trung, nhưng vì để cho Trương Vệ hết hy vọng, Khoái Việt pha trộn năm vạn quân Hán Trung mà Trương Vệ mang theo cùng mười vạn quân Kinh Châu, bởi như vậy, dù Trương Vệ có ngàn biện pháp, hắn cũng không thể một mình đào tẩu!
Mà Trương Vệ thì sao? Tuy rằng hắn không nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng hắn có ý định tìm cơ hội từ chính trong quân mình, ỷ vào quân thế, đàm phán cùng quân Kinh Châu. Trong mắt của Trương Vệ hắn, trừ phi mấy người Lưu Bị với Khoái Việt chấp nhận hao tổn binh lực rất lớn tiêu diệt chính bản thân mình, cũng chỉ có thể đồng ý điều kiện của mình, chỉ cần mình kiên quyết một lòng, bọn người Lưu Bị nhất định sẽ không thể làm gì mình! Nhưng Khoái Việt lại phá vỡ tư tưởng này của hắn, khiến cho hắn chỉ có thể ngoan ngoãn cùng đi theo!
Bởi vì từ Uyển Thành đến Lạc Dương cũng không có nhiều quan ải, cho nên đoạn đường này, đại quân Lưu Bị tiến quân cực kỳ trôi chảy!
Một ngày, khi còn cách Nghi Dương không xa, Lưu Bị đang đàm phán vui vẻ cùng Khoái Việt với Từ Thứ, trinh sát báo lại: "Phía trước có kẻ thù cản con đường! Hoàng Trung tướng quân không dám một mình động binh, đặc biệt mệnh bọn tiểu nhân hồi báo sứ quân!"
"Hả? Địch quân có bao nhiêu nhân mã?" Lưu Bị hỏi
"Ước chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-mong-chi-tam-quoc/2703582/quyen-2-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.