Đã rời khỏi cô ba năm, Bạch Nhật Tiêu vẫn giống những năm trước kia, hàng tháng tự mình làm quần áo gửi về cho cô. Anh không nói cho cô biết, bắt đầu từ mùa xuân năm cô mười lăm tuổi năm ấy, váy dài cô mặc trên người đều do anh tự mình thiết kế, tự mình cắt quần áo, tự mình may lại. Toàn thế giới chỉ có nàng mới sở hữu món quà độc nhất vô nhị này.
Thành tích trong học viện của anh vẫn ‘cầm cờ đi trước’. Đến năm thứ ba Bạch Nhật Tiêu xin làm nghiên cứu sinh chương trình học. So với người bình thường anh thông minh hơn, so với người bình thường lại càng chăm chỉ hơn, ngoại trừ mỗi ngày dành thời gian nhớ đến cô gái nhỏ, thời gian của anh cơ hồ đều chỉ dùng để học tập. Anh biết nghỉ hè năm nay cô muốn tham gia học bù những ngày nghỉ nên không trở về. Anh không muốn cô nhìn thấy mình lại cảm thấy không được tử nhiện, hơn nữa bản thân anh cũng phải rút ngắn lại thời gian học trong thời gian ngắn nhất.
Anh không đi tìm Chung Thi Âm, Chung Thi Âm lại chủ động đến tìm hắn. Cô đến căn nhà thuê của anh, nhìn anh đang may những phần vải cắt lại với nhau trong phòng ngủ tràn đầy khuôn mặt tươi cười của Bạch Nhật Huyên, cô tự giễu hỏi một câu, còn yêu cô ta sao? Kiên trì đến vậy cho tình yêu này sao? Anh không trả lời, chỉ mời cô ngồi trong chốc lát lại tiếp tục vội vàng, hy vọng trước cuối tháng có thể gửi quần áo trở về. Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-huyen-tieu/32947/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.