“Bác trai, bác gái, đã lâu không gặp ạ.” Giọng nói của cô thực dịu dàng, khí chất nhẹ nhàng, nghiễm nhiên là một người còn dâu tiêu biểu.
An Như Nguyệt cười ha ha xem xét Chung Thi Âm văn nhã vô cùng kia. Bà rất vừa lòng đứa con dâu này, thực muốn đàm luận chuyện hôn sự với nhà họ Chung. “Cũng một thời gian ngắn không gặp mà Thi Âm lại đẹp hơn rồi.”
“Làm gì có ạ, bác gái mới là càng ngày càng trẻ.” Chung Thi Âm vô cùng thân thiết tựu vào người An Như Nguyệt, như thể đương đối xử với chính mẹ mình, cùng bà trình diễn tiết mục mẹ con thâm tình.
Thần sắc Bạch Vĩ Minh nhu hòa nhìn hai người, lại dùng khóe mắt liếc nhìn về hai anh em mờ ám ở bên người, làm như thật mở miệng, “Thi Âm, quả thực bác phải nói, có thời gian nên cùng Tiêu nhi ở chung, đỡ cho thói quen trước mặt người lớn không mở miệng nói chuyện của nó.” Ông đương nhiên có ám chỉ, muốn nhân cơ hội nhắc nhỏ chuyện ta chuyện người.
Bạch Nhật Huyên cũng không phải không rõ tình huống, chỉ là cô nhìn vẻ mặt âm trầm của Bạch Nhật Tiêu, hơn nữa trong lời nói của Bạch Vĩ Minh lại có điều mà anh không thích, đương nhiên cô phải giúp Bạch Nhật Tiêu biện hộ. Cô hếch cằm nhỏ lên, vẻ mặt kiêu ngạo như thể đương hiến vật quý vậy. “Ai nói anh trai không thích nói chuyện nha. Ảnh lúc ở cạnh con nói rất nhiều. Anh hai như vậy gọi là “Trầm mặc là kim”, hiện tại nhiều cô gái đều thích như vậy á.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-huyen-tieu/32935/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.