Chung Thi Âm đau đớn nhìn người thanh niên trước mặt, “Tiêu, em biết anh hận em, nhưng là đừng thu mua Chung thị được không? Đây là tâm huyết cả đời của ba, ông không thể không có Chung thị được.” Cô cầu xin, muốn níu lấy tay Bạch Nhật Tiêu, nhưng lại bị anh gạt mạnh ra.
Bạch Nhật Tiêu có lẽ là thật vô tình, cho dù Chung Thi Âm có khóc lóc cầu xin đến như thế nào, anh vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước. Cho dù đã từng cùng nhau lớn lên, anh cũng sẽ không vì tình cảnh bây giờ của cô ta mà cảm thấy đau lòng. Đối với một người không liên quan gì, anh không thể chừa ra chút tình cảm, cả thương hại cũng đều không có.
Bạch Nhật Huyên bị anh lôi đi, trong lòng vẫn nghẹn lại. Nói nhu thế nào Chung Thi Âm cũng đã thương anh như vậy, anh làm thế không phải rất vô tình sao. Dọc theo đường đi, Bạch Nhật Huyên hơi chu miệng, không nói gì cũng không nhìn anh, chờ anh phát hiện tâm tình bây giờ mà lấy lòng mình.
Anh biết cô đang tức giận. Cô không để ý tới việc này sẽ làm anh không chịu nổi, nhưng vẫn yếu lòng bốc đồng bênh vực Chung Thi Âm. Rốt cuộc xe chạy đến một khu công viên nhỏ gần đó, Bạch Nhật Tiêu mới dừng lại, dịu dàng mà bá đạo xoay mặt cô qua, “Anh làm việc có lý do của mình, không được tức giận với anh vì loại việc nhỏ này!”
Bạch Nhật Tiêu ấm ức xoay mặt sang chỗ khác. Đã chọc giận cô rồi còn dùng kiểu mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-huyen-tieu/3023147/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.