Ánh trăng sáng tỏ, cả căn phòng đều chìm trong tình nồng. Ở trên giường là bóng dáng của một đôi yêu nhau, đang dựa vào rất chặt.
Bạch Nhật Tiêu ôm cô ngồi ở trong lòng, tầm mắt thống khổ dừng trên cổ tay cô. An Như Nguyệt từng tìm rất nhiều những bệnh viện phẫu thuật thẫm mỹ để xóa vết sẹo đí, nhưng cho dù làm thế nào đi chăng nữa, dấu vết màu đỏ nhạt vẫn ngoan cố ở nơi cổ tay trắng tuyết kia. Anh nhíu mày, nâng tay trái của cô lên, nụ hôn dừng trên vết sẹo uốn lượn. “Còn đau không?” Bạch Nhật Tiêu ma sát phần má mềm của cô, đau lòng hỏi.
Bạch Nhật Huyên cười lắc đầu. Trong một khắc, sau khi hiểu được tình yêu say đắm kia, mọi thứ đã không còn đau nữa.
“Nhưng là, anh còn rất đau.” Cho đến bây gườ, nhớ tới cô không còn sức sống, tái nhợt nằm trong vũng màu, trái tim anh vẫn luôn tê tâm liệt phế mà thống khổ, đau đớn bao phủ lấy anh. Nếu khi đó cô bỏ anh mà đi, anh nhất định sẽ theo cô, từ bỏ hơi thở, ‘sinh tử tướng tùy’ (sống chết cùng nhau). Cũng chỉ là một cách yêu mà thôi. Bạch Nhật Tiêu kéo tay cô đặt lên nơi lồng ngực đương đập mạnh, “Nơi này, rất đau.”
Trời đã sang mùa đông giá rét, giá lạnh gào thét bên ngoài cửa sổ. Những cơn lạnh thấu xương khiến cho cô muốn ôm chặt lấy sự ấm áp của anh. Bạch Nhật Huyên ôm anh, ôm rất chặt, cười vui vẻ đùa giỡn với sợi dây chuyền tên cô trước ngực anh, giống cái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-huyen-tieu/3023122/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.