Bạch Nhật Tiêu nhàn tản dựa trên cửa xe màu trắng, thi thoảng lại nhìn vào trong phòng gọi, “Huyên Huyên, được chưa em?” Ít nhất anh cũng đợi được nửa giờ, nhưng cô bé con này vẫn còn ngồi trong phòng cọ cọ cái gì đấy.
Cô thay trang phục dễ hoạt động như anh, hướng đến anh chạy chậm tới, “Có thể đi rồi.” Bạch Nhật Huyên bới mái tóc bình thường rối tung ra sau đầu, xem ra hôm nay cô nàng đã chuẩn bị rất tốt.
Anh giúp cô cài dây an toàn cẩn thận, dọc trên đường đi cứ nhìn cô như con nai con vui vẻ, bàn tay khua lên, biểu lộ tâm tình vui vẻ của mình ra mà không giấu giếm gì. Mỗi lần ngẫu nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười như nắng vàng của cô, sự vui vẻ hạnh phúc ấy đã làm cho chính bộ mặt của anh cứ bằng phẳng mãi được.
Khi lái xe vào nơi đỗ xe của công viên trò chơi, anh liền có một bộ dáng không kiên nhẫn, đi đường cũng chậm rì rì, trái ngược hoàn toàn với tâm tình vui mừng cùng khẩn trương của cô. Bạch Nhật Huyên chủ động nắm tay anh, ngại anh đi quá chậm. Cô không biết đây là anh cố ý, muốn cùng cô tay trong tay mới làm bộ không kiên nhẫn, chờ cô nàng này phát hiện tâm tình mình mới tiện đà kéo mình theo luôn.
Cô nhìn trò chơi cao tốc đang dần hạ xuống trên đường băng, ngẩng đầu nhìn một đám người đương có những biểu tình quái dị, “Bộ dáng mấy người đó thực ghê nha.” Nói nhỏ thể cô lên rồi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-huyen-tieu/3023116/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.