Tường thành của Lương Châu được xây dựng cao chót vót và cực kỳ kiên cố, tựa như một người khổng lồ trầm lặng, thế nhưng một người khổng lồ như vậy cũng chẳng thể chống nổi đợt tấn công đầu tiên của người Hồ Khế, nói chi đến việc bảo vệ người dân trong thành.
Đứng trên tường thành có thể nhìn thấy sông Quan rộng lớn cách đó không xa, thậm chí lúc trời quang mây tạnh còn có thể thấy Sóc Châu của Đan Chi ở phía bên kia bờ.
Thủ vệ trên tường thành thấy Đoạn Tư tới thì nhất nhất hành lễ. Người phụ trách phòng ngự trên tường thành Hàn Lệnh Thu, Hàn giáo uý cũng tới, nam nhân này cao to lực lưỡng, trên mặt có một vết sẹo dài kinh người, kéo dài từ dưới hàm đến tận thái dương, thoạt nhìn trông rất dữ tợn. Hắn ta nghiêm trang ôm quyền chào: “Đoạn tướng quân.”
Đoạn Tư gật đầu, bảo Mạnh Vãn đi theo Hàn Lệnh Thu kiểm tra công tác phòng vệ trên thành, sau đó quay sang cô nương đang cầm hình nhân bằng đường.
Nàng tự nhiên như ở nhà đi đến cạnh lỗ châu mai*, vừa nhìn về sông Quan ở phía xa, vừa liếm hình nhân bằng đường của nàng.
*Lỗ châu mai là một khe hở, nhưng không quá nhỏ, đủ có thể nhìn qua được. Lỗ châu mai thường được xây ở phía trên hay phần dưới của công trình quân sự như pháo đài, lô cốt,… Cũng có thể thấy được lỗ châu mai trên các tháp pháo xe tăng, xe bọc thép… mà qua đó một xạ thủ có thể đặt súng, cung tên lọt vào lỗ và bắn trả đối phương.
Đứng trên tường thành không giống ở trong thành, vào đông gió lạnh thổi phần phật, tóc nàng bay tán loạn, áo choàng cũng bị gió thổi tung, hệt như một đoá hoa đào lung lay trước gió.
Nàng đặt một tay lên viên gạch trên tường thành, đông đến sờ lên gạch giống như bị đao cắt vào tay, đầu ngón tay nàng tái nhợt, các đốt ngón tay và chóp mũi đều đỏ ửng lên. Thế nhưng nàng còn chẳng thèm kéo áo choàng lên chứ đừng nói là co rúm người.
Bất cứ ai có thể cảm thấy lạnh đều không nên có hành động thế này.
Hạ Tư Mộ đột nhiên quay đầu lại, nói: “Đứng trên tường thành nhìn gió đúng là không hề bị cản trở chút nào. Giống như tơ nhện giăng dày đặc cả đất trời, không nhìn được gì cả.”
Gió giống như tơ nhện, một ví von thật thú vị.
Đoạn Tư nhìn theo hướng tay nàng chỉ, ở nơi gió lạnh thấu xương hỏi: “Có phải gió có màu trắng như cổ tay áo của ta không?”
“Đúng vậy.” Hạ Tư Mộ phì cười, nàng đột nhiên hỏi: “Tướng quân đại nhân, ngài có tâm nguyện gì không?”
“Tâm nguyện?”
“Đúng vậy, là tâm nguyện.”
Đoạn Tư hơi mỉm cười, thản nhiên nói: “Tâm nguyện cả đời của ta là giành lại mười bảy châu phía Bắc sông Quan cho Đại Lương.”
“…”
Hạ Tư Mộ mặt không đổi sắc, thầm nghĩ đúng là nghìn năm văn vở, nghe còn đường hoàng hơn cả mấy lời Quan Hoài nịnh hót nàng.
Đoạn Tư thấy nàng không nói gì mới hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Tư Mộ sầu não nói nàng sợ máu, nghĩ đến cảnh thu phục mười bảy châu, thiên hạ máu chảy thành sông thì sợ hãi. Ngừng một chút, nàng đột nhiên đến gần Đoạn Tư, Đoạn Tư vẫn cười cười lùi lại, đợi xem nàng làm gì.
Ta hành tẩu giang hồ, có nghiên cứu qua về xương. “Hạ Tư Mộ chỉ chỉ đầu Đoạn Tư, chẳng chút kiêng dè nói: “Tướng quân đại nhân trời sinh có một cái hộp sọ đẹp, đầu sau tròn trịa, đỉnh sọ cao, trán đầy đặn, xương trán cao mà hốc mắt lại sâu, mắt còn hai mí.”
Đoạn Tư nhướn mày, lời này không giống như đang khen mà giống truyền thụ kinh nghiệm chọn gia súc hơn.
“Hộp sọ của người Hán không giống thế này. Ta nghe cha ta nói, mấy trăm năm trước ở phía Bắc Đan Chi có một chi người gọi là dân tộc Địch Thị, xương đầu của bọn họ giống thế này. Năm đó Địch Thị và người Hán đánh nhau không biết bao nhiêu năm, đánh đến ngươi chết ta sống. Ngày nay không còn Địch Thị nữa, bọn họ đã dung hoà huyết mạch với người Hán, với tổ tiên của ngài.”
Hiện giờ tuy Hồ Khế và người Hán cũng đang là kẻ thù không đội trời chung, nhưng chung quy huyết mạch của họ cũng sẽ hoà vào nhau, trăm năm sau lại trở thành cha anh, người thân ruột thịt.
Hầu hết mọi chuyện trên đời này đều như vậy. Hận thế nào quay đầu lại cũng thành người nhà, yêu sâu đậm cách mấy chớp mắt bỗng hoá người dưng, từng thân thiết đến đâu lâu ngày không gặp cũng thành người lạ qua đường.
Đấu tranh quyết liệt hay hoài bão thu phục giang sơn, tất cả rồi cũng tan thành mây khói. Thế sự nhàm chán đến vậy, hà tất phải nghiêm túc làm gì?
Đoạn Tư chăm chú nhìn Hạ Tư Mộ một hồi rồi đột nhiên cười ha ha, hắn vịn vào tường thành, cười đến mức bả vai run lên.
Hạ Tư Mộ thắc mắc nhìn hắn, chỉ cảm thấy đề tài này chẳng có gì buồn cười cả, sao thiếu niên này lại cười như thằng ngu thế?
Kỳ thật nàng nhận xét có phần bất công, Đoạn Tư cười rộ lên thật ra trông rất đẹp. Đôi mắt sáng ngời cong lên chứa đầy thích ý, miệng ha ha lộ ra hàm rằng trắng tinh.
“Xin lỗi, xin lỗi Hạ cô nương, trước giờ ta đều thích cười như vậy, không phải có ý với lời ngươi nói đâu.” Đoạn Tư khôi phục ý cười, đứng dậy nói với Hạ Tư Mộ: “Chỉ là ta nhớ lúc bé rất thích ra bãi biển nghịch cát, mặc kệ lâu đài cát ta xây có tốt đến đâu, khi thuỷ triểu ập tới cũng đều sập mất. Nếu lúc đó ta nghe được những lời giải thích này của cô nương thì cũng không đến mức quá đau lòng. Hoá ra lâu đài cát không thật sự mất đi, nó chỉ quay về với cát sỏi mà thôi.”
“Cô nương có thể giống ta, còn ta thì giống như lâu đài cát.”
Hắn quay đầu lại, vô cùng thích ý nhìn Hạ Tư Mộ: “Ta khi còn sống là cát, chết đi cũng là cát, chỉ có thể trở thành thành luỹ trong một khoảnh khắc, cũng chỉ sống vì khoảnh khắc này mà thôi.”
Trăm năm trước thế nào, trăm năm sau ra sao, dù có luân hồi sống lại bao nhiêu lần thì những người kia đều không phải hắn.
Hạ Tư Mộ nhìn Đoạn Tư, hắn đứng nơi ánh mặt trời xán lạn, những cơn gió dày đặc như tơ nhện quấn quanh người hắn như một cái kén bướm.
Trong lòng nàng cảm thán, phàm nhân chỉ sống được trăm tuổi, nói cho cùng thì không kham nổi yêu hận tình thù. Gương mặt lộ ra nét kính nể, vỗ tay tán thưởng.
Đoạn Tư nhìn đến hình nhân trong tay nàng, hắn hỏi: “Lúc nãy ta chỉ muốn hỏi, hình nhân bằng đường cô nương cầm trong tay, là vẽ ai…?”
“Thần Đồ, cái Trầm Anh cầm là Úc Luỹ, là hai vị thần canh cửa.” Hạ Tư Mộ lắc lắc hình nhân bằng đường đã bị nàng liếm mất nửa bả vai, nói: “Dạo trước gặp quỷ lúc nửa đêm, Trầm Anh vẫn luôn sợ hãi. Hôm nay ra hỏi xin Mạnh giáo uý chút mạch nha, vẽ hai vị thần canh cửa, nghe nói quỷ rất sợ cái này nên đem ra trừ tà.”
Nàng nói xong thì cắn mất nửa cái đầu của Thần Đồ làm bằng đường.
Đoạn Tư thấy thật buồn cười, hắn khoanh tay lắc đầu, lại thấy Hạ Tư Mộ giơ hình nhân làm bằng đường cho hắn: “Có muốn nếm thử không?”
Hình nhân bằng đường màu hổ phách dưới ánh mặt trời lung linh như viên ngọc. Xuyên qua khe hở của hình nhân có thể thấy gương mặt tươi cười của nàng, cởi mở mà nhiệt tình.
Thế nên Đoạn Tư giơ tay bẻ chân trái của hình nhân cho vào miệng. Hắn khẽ nhíu mày, cười: “Hạ cô nương, ngọt quá.”
Hạ Tư Mộ đến gần Đoạn Tư, trêu chọc hỏi: “Tướng quân nói cái gì ngọt cơ?”
Cô nương trước mặt gương mặt đã đỏ bừng vì lạnh, thế nhưng cười lên thật đáng yêu.
Đôi mắt người thiếu niên loé lên, vẫn bình tĩnh nói: “Hình nhân làm bằng đường.”
“Ngọt sao?”
“Quá ngọt là đằng khác.”
“Khẩu vị mỗi người khác nhau, ai bảo ta thích ăn ngọt chứ.” Hạ Tư Mộ lại cắn người đường một cái, nàng nhìn về sông Quan đã đóng băng phía xa, bật chợt nói: “Bốn ngày sau, ngày 8 tháng 11, vào giờ Hợi, gió Đông và tuyết sẽ nổi lên.”
Đoạn Tư đã hiểu, cúi người nói cảm ơn, bên tai văng vẳng tiếng nàng.
“Ngài nhất định phải đi sao?”
Đoạn Tư giương mắt liền thấy cô nương kia đang nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt toát lên vẻ thương hại.
“Ta nghe Mạnh giáo uý nói tướng quân đại nhân vốn không phải tướng quân của đạp bạch, chỉ nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp mà thôi. Bằng vào thân thế hiển hách của ngài, hoà giải mấy câu hẳn là có thể thoát thân hồi kinh.”
Đoạn Tư thở dài, nói: “Tại sao các ngươi đều như vậy, làm ta cảm thấy như mình như châu chấu đá xe, thật buồn quá. Cô nương yên tâm, lúc nhỏ ta có xem mệnh rồi, tiên sinh nói cả đời này ta có thể gặp dữ hoá lành.”
Hạ Tư Mộ nghĩ, người này từ cấp sự trung, là người được đề cử đứng đầu rớt xuống làm dực vệ lang rồi lại đến biên quan làm tướng quân vào sinh ra tử, có thấy gặp hung hoá cát ở chỗ nào đâu?
“Ngài không phải châu chấu đá xe thì là gì?”
Đoạn Tư hơi khựng lại, rồi lại vô tư cười: “Là cho dù có đối mặt với hàng vạn người ta cũng dũng cảm tiến lên.”
Hạ Tư Mộ đành phải gật đầu, thuận tiện ăn nốt miếng đường hình nhân.
Như thế cũng không sai, không có mệnh cách mạnh mẽ làm sao khống chế được Phá Vọng?
Tiểu tướng quân ngươi đừng chết nha, chủ nhân của kiếm Phá Vọng hẳn không phải chỉ có thế chứ?
Đoạn Tư dẫn Hạ Tư Mộ trở lại tiểu viện, xa xa đã thấy Trầm Anh ôm gối, ngoan ngoãn ngồi ở cửa nhìn láo liên, vừa thấy nàng hai mắt đã sáng lên chạy lại.
Từ sau khi đứa nhỏ này gặp quỷ thì càng bám người hơn.
Hạ Tư Mộ tạm biệt Đoạn Tư, kéo Trầm Anh vào viện, tuỳ tiện hỏi: “Ăn xong người đường rồi à? Lần sau muốn ăn gì?”
“Muốn ăn thêm người làm bằng đường! Lần này Tiểu tiểu thư tỷ làm người bằng đường đẹp lắm nhưng mà nhạt quá, chẳng ngọt gì cả.” Dạo này Trầm Anh ngày càng mũm mĩm, lôi kéo tay nàng làm nũng.
Trầm Anh là một đứa bé nghèo khổ, từ bé đến giờ chưa được ăn đồ ngọt, lại là người thành thật, nếu nó nói không ngọt thì đúng là không ngọt thật.
Vậy vừa nãy Đoạn Tư bảo người đường quá ngọt chỉ là đùa thôi sao?
Nàng hơi giật mình, ngồi xổm xuống hỏi Trầm Anh: “Tay áo của tiểu tướng quân đưa tỷ về hôm nay màu gì?”
Trầm Anh nghĩ nghĩ, giơ tay chỉ trời: “Màu xanh! Giống màu bầu trời.”
— Có phải gió có màu trắng giống như cổ tay áo của ta không?
Hạ Tư Mộ trầm ngâm, cười như không cười nghịch nghịch sợi dây chuyền bên hông.
Giỏi nha, tiểu tướng quân đang thử nàng, thiếu cảnh giác quá.
Trực giác của hắn tốt hơn Mạnh Vãn nhiều, thế mà lại bị hắn phát hiện ra, ôi tiểu hồ ly.
Nàng đuổi Trầm Anh ra chỗ khác chơi, đợi nó đi khuất khỏi tầm mắt, nàng liền lấy viên minh châu trong ngực ra, gọi: “Phong Di.”
Lát sau, viên minh châu phát ra âm thanh: “Lão tổ tông, lại có chuyện gì thế?”
“Ta nhớ là ngươi từng nói Đoạn Tư sống ở Nam Đô đến năm bảy tuổi thì được đưa về quê nhà ở Đại Châu chăm sóc bà ngoại, mười bốn tuổi mới quay lại Nam Đô.”
“Không sai.”
“Nam Đô không có biển, Đại Châu lại cách biển cả vạn dặm. Hắn hẳn là chưa từng thấy biển bao giờ, thế thì lúc bé hắn đi đâu ra biển mà xây lâu đài cát?” Hạ Tư Mộ nghiêng người nhìn viên minh châu, chậm rãi nói: “Người này có gì đó không đúng, ngươi giúp ta điều tra hắn một phen.”
Đoạn Tư ra khỏi cửa tiểu viện, ung dung trở về với nụ cười trên môi. Vừa đến cửa phủ Thái thú thì thấy mấy đứa trẻ đang đá cầu ở đấy, có một đứa lỡ chân, trái cầu mây vun vút bay về phía Đoạn Tư. Ngay khi bọn trẻ la toáng lên, hắn lập tức nghiêng người giơ tay ra, năm ngón tay vững vàng bắt được trái cầu.
Có thằng nhóc chạy đến xem tình hình, Đoạn Tư trả trái cầu cho nó, nó ngửa cổ nhìn Đoạn Tư, hiểu kỳ hỏi: “Đại ca ca, sao ca lại cười vui thế?”
Đoạn Tư ngồi xổm xuống, cười rạng rỡ xoa đầu nó: “Hôm nay ca gặp được một người bạn thú vị lắm.”
“Một người có thể nhìn thấy gió, lại không phân biệt được màu sắc, không biết ấm lạnh, cũng không có vị giác.”
Thằng nhóc hoang mang, khó hiểu hỏi: “Người nào mà kỳ quái thế, nghe đã thấy đáng sợ rồi!”
Thằng nhóc run run, bây giờ nó cảm thấy đại ca này cũng đáng sợ không kém.
“Tướng quân!”
Đoạn Tư ngẩng đầu nhìn, thấy Hạ Khánh Sinh dẫn một toán lính đi tới. Hắn đứng lên, Hạ Khánh Sinh liền ôm quyền hành lễ, mặt đầy lo lắng: “Tướng Quân, nơi này không giống Nam Đô, ngài không thể cứ hành động một mình…”
Đoạn Tư vỗ vai Hạ Khánh Sinh, không phản bác cũng không đồng ý, chỉ hỏi: “Ngô Lang tướng có tới không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]