Edit: Ys
Khương Ngải trợn tròn đôi mắt: “Cái gì?”
Đã là lúc nào rồi mà hắn còn nói lằng nhằng gì vậy? Tâm đuốc tắt rồi sao có thể thoát ra khỏi ảo cảnh của Cửu Cung Mê Ngục?
Tâm đuốc kia lập loè giữa không trung một lát rồi bị bóng tối nuốt chửng.
Chỉ trong nháy mắt, bóng tối như nước lũ cuồn cuồn ập tới cuốn thiếu niên đi mất trước mắt Khương Ngải, ngay cả đôi mắt trong sáng cũng mất hút không thấy bóng dáng. Khương Ngải giơ tâm đuốc của mình lên la lớn: “Tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu!”
Không có bất kỳ lời hồi đáp nào, không thấy bóng người, chỉ có bóng tối vô biên, giống như cái bụng của con thú hung hãn cắn nuốt mọi âm thanh. Ngay cả Bạch Tán Hành vừa ở đây cũng biến mất, vị trí cung thay đổi, ảo cảnh của Đoạn Tư cũng mang hắn đi mất.
Khương Ngải khẽ cắn môi, hét lớn: “Ta đồng ý rồi! Ngươi hãy nghĩ cách sống sót ra ngoài cho ta!”
Nếu không thì kẻ bị đày vào Cửu Cung Mê Ngục có lẽ sẽ là nàng ta.
Khương Ngải chạy ra khỏi Sinh môn Cửu Cung Mê Ngục, xuất hiện trước đại điện Vương cung ngay tức khắc, nàng ta bất chấp dáng vẻ mà thường ngày mình coi trọng nhất, vừa bước lên bậc thang vừa kêu: “Vương Thượng! Vương Thượng! Tư Mộ!”
Một tiếng Tư Mộ vừa dứt, bóng dáng màu đỏ của Hạ Tư Mộ lập tức xuất hiện trước mặt Khương Ngải, Khương Ngải suýt nữa thì đụng vào Hạ Tư Mộ.
Trên tay Hạ Tư Mộ còn cầm cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-de-dang/2835192/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.