Edit: Ys
Mưa không còn lớn như ban đầu nữa nhưng vẫn rơi lất phất. Đường phố Nam Đô tất bật người qua lại, thi thoảng còn có người ngờ vực liếc nhìn nam tử trẻ tuổi cầm ô yên lặng đi trên phố. Quần áo hắn đẹp đẽ sang trọng, trong tay còn cầm một món đồ chơi bằng đường, tuy rằng cầm ô nhưng cả người lại ướt đẫm, nhỏ xuống từng giọt nước, tầm mắt hắn như đang suy tư gì đó mà dừng lại trên mặt đất cách đó không xa, thoạt nhìn trông như thất hồn lạc phách.
Thế nhưng bước chân của người trẻ tuổi lại rất ổn định, gặp phải người đi đường khác cũng tự nhiên né tránh, tựa như không thất thần, tóm lại là vô cùng kỳ lạ.
Đoạn Tư đúng là đang thất thần.
Hắn suy nghĩ, vừa rồi ở xa như thế, hắn vốn chẳng thấy rõ trên tay Hạ Tư Mộ là cái gì chứ đừng nói là phân biệt được hình quạ đen, đó chỉ là hắn tuỳ tiện buông một lý do qua loa lấy lệ thôi.
Hắn cũng không biết làm thế nào mà bản thân có thể nhận ra nàng.
Đúng vậy, làm sao hắn nhận ra được? Vì sao có thể nhận ra linh hồn đang sống nhờ giữa muôn vàn túi da tầm thường xa lạ chỉ trong một khoảnh khắc?
Hắn chỉ mới quen linh hồn này nửa năm mà thôi.
Đoạn Tư không suy nghĩ cẩn thận, hắn chỉ nghĩ đến việc tất cả mọi người nói quên đi là một chuyện cực kỳ dễ như thể lật bàn tay mà thôi, có lẽ một ngày nào đó tóc mai hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-de-dang/2835180/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.