Chương trước
Chương sau
Edit: Ys 

Phương Tiên Dã nhìn thấy được sự kinh ngạc và căng thẳng của mình từ trong mắt Hoàng Thượng, hắn ta do dự mà cẩn trọng nói: “Có lẽ trên đường gặp biến cố gì…”

“Mấy năm nay, chuyện mà hắn muốn làm trẫm đều mặc hắn làm. Hắn là một tướng tài, cả Đại Lương không có tướng quân nào xuất sắc hơn hắn. Thế nhưng thanh đao như vậy cần phải nằm trong tay trẫm, tương lai phải nằm trong tay Tấn vương.” Hoàng Thượng gần như không muốn nghe Phương Tiên Dã nói, lão ta tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lãnh đạm nói: “Tùng Vân nhìn người chuẩn, trẫm nhìn người cũng chưa từng sai, Đoạn Thuấn Tức này không ham quyền thế, cũng không có dã tâm. Không có dã tâm, nhưng cũng không trung thành.”

Dừng một chút, Hoàng Thượng quay đầu lại nhìn về phía Phương Tiên Dã, nói: “Người như vậy có thể giữ lại sao?”

Phương Tiên Dã căng thẳng, hắn ta lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh, vén vạt áo quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Thánh Thượng, hiện giờ mười bảy châu phía Bắc sông Quan sắp được thu phục rồi, động thủ với Đoạn soái lúc này chỉ sợ lợi địch hại ta, trai cò đánh nhau để Đan Chi ngư ông đắc lợi.”

“Mười bảy châu phía Bắc sông Quan…” Hoàng Thượng cười khinh bỉ, lão ta hờ hững nói: “Mười bảy châu phía Bắc sông Quan về sau mang họ Hàn hay họ Đoạn vẫn còn chưa biết được.”

“Bệ hạ cũng vừa mới nói, Đoạn soái không phải hạng người lòng lang dạ thú, có lẽ không…” Trong tình thế cấp bách, Phương Tiên Dã buột miệng thốt ra, vừa mới nói hai câu lập tức biết mình lỡ lời, dừng lại không nói tiếp.

Mặt trời đã lặn hẳn, ánh nến chập chờn bất an, trong căn phòng tối tăm không thấy rõ vẻ mặt Hoàng Thượng. Sau khi trầm mặc một lát, Hoàng Thượng buồn bã nói: “Xem ra Phương ái khanh không hề có mâu thuẫn với Đoạn soái, ngược lại còn rất coi trọng Đoạn soái.”

Phương Tiên Dã khẽ cắn môi, nói: “Thần chỉ vì giang sơn Đại Lương thôi.”

Hoàng Thượng khẽ cười, chuyển chủ đề sang chuyện mà Phương Tiên Dã từng kể.

“Trước đây Phương khanh nói, làm quan cũng là mong muốn trên đời có thể bớt đi vài người khổ. Hiện giờ ngươi không phải người bên phe Tấn vương, muốn hoàn thành lý tưởng chỉ sợ là khó, nhưng chỉ cần dùng ý chỉ mà trẫm đã hứa cho ngươi thì có thể một bước lên mây, thực hiện khát vọng.”

“Chỉ là, trong ý chỉ trẫm muốn thêm một điều, trẫm phong ngươi làm Trung Hoà hầu, đề ngươi làm Xu mật phó sứ Tham tri Chính sự. Đồng thời, Đoạn Thuấn Tức không kịp cứu giá, có lòng trì hoãn mưu nghịch, khi hắn trở lại Nam Đô chính là lúc lấy lại binh quyền, xử tội chết.”

Phương Tiên Dã khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, đầu óc rối bời, hắn ta không màng lễ nghĩa đứng dậy đi đến mép giường, nói: “Hoàng Thượng… Đoạn soái không phải…”

“Phương khanh định làm cái bóng của Đoạn Tư cả đời sao? Hắn có gia thế hiển hách, có vô số cái bóng. Nhưng thời cơ của ngươi chỉ có một.” Hoàng Thượng không truy cứu sự quá phận của Phương Tiên Dã, chỉ thản nhiên nói: “Phương khanh, vì quyền lực, ngay cả phụ tử huynh đệ cũng tương tàn.”

Phương Tiên Dã ngơ ngẩn nhìn Hoàng Thượng, đôi mắt Hoàng Thượng sâu thăm thẳm, ẩn chứa sự tức giận.

Còn có một thứ sâu xa hơn cả tức giận, là ác ý.

Đến khi Triệu công công mang bữa tối về, Hoàng Thượng lại bảo hắn ta gọi Tùng Tân đến, viết một mật chỉ trước mặt bọn họ, đóng thêm cả ngọc tỷ, giao vào tay Phương Tiên Dã.

Trước ánh mắt của mọi người, Phương Tiên Dã cứng đờ quỳ dưới đất, giơ tay tiếp nhận mật chỉ, nói bằng giọng như chẳng phải của mình: “Thần tiếp chỉ.”

Chiếu thư kia ở trong tay hắn ta, một nửa vẽ ra vinh quang của hắn ta, nửa còn lại là phần mộ của Đoạn Tư, là lời nguyền độc ác nhất mà hắn ta từng thấy trên đời.

Lúc Hoàng Thượng chìm vào giấc ngủ lần nữa, Phương Tiên Dã nói với Triệu công công: “Thời cơ vẫn chưa chín muồi, xin ông hãy giữ bí mật về mật chỉ, chớ nên tiết lộ ra ngoài.”

Triệu công công cười nói: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân. Việc này ta hiểu, tuyệt đối không hé răng nửa lời. Lúc nào đại nhân yêu cầu thì ta sẽ đến làm chứng cho ngài.”

Phương Tiên Dã hành lễ: “Cảm ơn công công.”

Hắn ta khép cửa phòng ra ngoài, đi dưới mái hiên chùa cùng Tùng Vân đại sư, bóng cây đung đưa, vạn vật tĩnh lặng, sau khi đi đến ngã rẽ, hắn ta dừng bước, gọi một tiếng: “Đại sư.”

Tùng Vân đại sư quay đầu nhìn hắn ta, ông lão râu tóc bạc trắng, mặt đầu nếp nhăn, vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh bát phong bất động(*),giống như lần đầu tiên Phương Tiên Dã gặp ông ấy nhiều năm về trước.

Trong quá khứ cơ cực của Phương Tiên Dã hiển nhiên không người nào là tiên sinh dạy học, hắn ta bị bán qua tay nhiều lần tới phủ của Đoạn Thành Chương, sau được chọn làm người giả Đoạn Tư đưa về Đại châu. Năm mười bốn tuổi được Đoạn Tư cứu dẫn về Nam Đô, được hắn phó thác cho Tùng Vân đại sư chăm sóc, bởi thế hắn ta mới ở lại chùa Kim An một khoảng thời gian, về sau thuận lý thành chương “ngẫu nhiên gặp được” Bùi quốc công đến dâng hương.

Không ai ngờ rằng một Đoạn Tư không tin thần phật lại có giao tình với một cao tăng đắc đạo như Tùng Vân. Theo lời Tùng Vân đại sư nói, bọn họ kết duyên vào năm Đoạn Tư năm tuổi, khi đó hắn đứng bên đường ném đá ông ấy, bảo ông ấy trả lại mẫu thân cho hắn.

Lúc này Tùng Vân đại sư nhìn Phương Tiên Dã, thở dài một tiếng, nói: “A di đà phật, Hoàng Thượng là bạn tốt của bần tăng, Đoạn Tư cũng là bạn của bần tăng, bần tăng sẽ xem như chưa từng thấy đạo thánh chỉ ngày hôm nay.”

Phương Tiên Dã cúi thấp mình, nói: “Cảm ơn đại sư.”

Lần này Hoàng Thượng tỉnh lại chỉ như hồi quang phản chiếu, bệnh tình của lão ta nhanh chóng chuyển biến xấu, lần tỉnh lại tiếp theo đã không nói nên lời, chỉ còn một hơi nghẹn nơi cổ họng, không thể nuốt trôi.

Nam Đô trải qua hơn mười ngày hỗn chiến, rốt cuộc Túc vương cũng đắc thắng bắt sống Kỷ vương, hắn ta tuyên bố Thánh Thượng đã chết, truyền ngôi cho hắn ta. Sau đó lấy tội danh mưu nghịch, gấp không chờ nổi mà xử tử Kỷ vương cùng quân đội và phụ tá.

Tùng Vân báo tin cho Tấn vương, Tấn vương thừa dịp Túc vương lơi lỏng lén đưa Hoàng Thượng đi. Rốt cuộc Phương Tiên Dã cũng có thể ra khỏi chùa Kim An, trở về phủ của mình.

Đường phố Nam Đô phồn hoa một thời nay đã bị tàn phá, đâu đâu cũng tràn ngập mùi cỏ cây cháy khét, trên mặt đất vẫn còn vết máu chưa rửa sạch, vẫn còn thi thể ngổn ngang. Người ở Nam Đô trước nay luôn ung dung thanh thản, giờ đây ai nấy đều bước đi trên phố với dáng vẻ vội vã, không dừng chân phút nào.

Phương Tiên Dã tình cờ gặp Đoạn Tĩnh Nguyên trên đường.

Nàng ấy khoác áo choàng, dẫn theo tỳ nữ vội vàng chạy trên đường, trông thấy hắn ta cũng hơi kinh ngạc dừng bước.

“Trong tình thế hiện tại, sao nàng vẫn đi ra ngoài?” Phương Tiên Dã không khỏi hỏi.

Đoạn Tĩnh Nguyên tháo mũ xuống, khuôn mặt hồng hào thanh tú lộ ra trong khung cảnh xám xịt u ám, nàng ấy mím môi nói: “Tường vi hoa lộ hết mất rồi, ta nhất định phải đi mua. Giờ những người khác không lựa, chỉ có ta mới có thể chọn những cái tốt nhất.”

“Nàng…” Phương Tiên Dã không biết nên nói nàng ấy thế nào.

“Hơn nữa, bây giờ Túc vương điện hạ đang thắng. Túc vương điện hạ là người phụ thân ta ủng hộ, thời cuộc nghiêng về phía chúng ta.” Đoạn Tĩnh Nguyên nói tới đây mới sửng sốt, hơi chần chờ hỏi: “Nhưng ngươi… Liệu ngươi có sao không?”

Phương Tiên Dã xoa xoa huyệt thái dương, bảo nàng ấy mau về nhà. Sợi dây trên túi của nàng ấy bị lỏng, thấy cái lọ trong túi sắp rơi xuống, Phương Tiên Dã vội giúp nàng ấy đỡ lấy, bỏ vào túi thắt núi lại, dặn dò nàng ấy trong khoảng thời gian này đừng ra ngoài nữa.

Trên đường về nhà, Đoạn Tĩnh Nguyên cúi đầu nhìn cái túi trong tay, bên trên thắt nút sáu cánh hoa ngay ngắn. Nàng ấy kéo nhẹ nút thắt, thấp giọng nói: “Hắn ta cũng biết thắt nút này sao…”

Nàng ấy tưởng chỉ có tam ca mình biết thắt.

Túc vương mau chóng triệu tập triều đình, hắn ta khoác long bào đội mũ miện, khí thế hiên ngang ngồi trên long ỷ, mặt mày hăm hở tự đắc. Phương Tiên Dã mặc triều phục màu đỏ, đứng giữa các đại thần trong triều. Trên khuôn mặt nhiều đại thần mang vẻ lo lắng bất an, tân hoàng lên ngôi lúc nào cũng thấy máu, chỉ không biết muốn khai đao với ai thôi.

Lúc tâm phúc của Túc vương điện hạ đang nói vài lời đường hoàng khách sáo thì ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Tấn vương trẻ tuổi dẫn đầu đi trước, đoàn người hầu nâng bộ liễn đưa Hoàng Thượng thoi thóp vào đại điện, triều thần lập tức oanh tạc, Túc vương cũng kinh ngạc vạn phần.

Tấn vương khẳng khái chỉ trích Túc vương âm mưu giam cầm Hoàng Thượng trong cung, ý đồ mưu hại Hoàng Thượng, tranh quyền soán vị, lại không cho Túc vương có cơ hội phản bác, lập tức cao giọng hỏi Hoàng Thượng: “Phụ hoàng, lời nhi thần nói có đúng không? Người âm mưu giam cầm giết hại người là ai?”

Hoàng Thượng đã yếu hơn cả lúc còn ở chùa Kim An, lão ta gian nan giơ ngón tay chỉ về phía Túc vương.

“Phụ hoàng có muốn nhi thần giết tên nghịch thần này cho người không?”

Hoàng Thượng chậm rãi gật đầu.

“Nói năng hàm hồ! Nói năng hàm hồ! Phụ hoàng chỉ đang bị tiểu nhân lừa bịp, là Tấn vương ngươi bắt cóc phụ hoàng!” Túc vương trắng bệch mặt ngồi trên vương toạ lớn tiếng bác bỏ, ra lệnh cho thủ hạ bắt Tấn vương. Tấn vương cũng không nhường nhịn, người của hắn ta mai phục giao chiến với người của Túc vương, các triều thần hoảng sợ chạy trốn. Phương Tiên Dã cũng chạy theo đám đông tránh ra, đứng sau cây cột nhìn Hoàng Thượng trên bộ liễn. Cánh tay đang giơ lên của thiên tử bị bệnh tật tra tấn thời gian dài buông thõng xuống, ánh mắt mệt mỏi và vẩn đục, từ từ nhắm mắt lại.

Lão ta gắng gượng đến bây giờ cũng chỉ vì thời khắc này, người làm thiên tử nhất định phải chứng kiến sự an bài của mình trở thành sự thật.

Tuy nhiên triều đình hỗn loạn, màn trướng rách toạc, máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang, không ai phát hiện ra Hoàng Thượng đã tắt thở. Có lẽ có người phát hiện ra, nhưng giờ phút này đó không phải chuyện quan trọng nhất nữa.

Có người cao giọng hô, Phương Tiên Dã quay đầu lại nhìn, thấy Túc vương nặng nề ngã xuống với tư thế vặn vẹo, máu tươi từ trong cơ thể tràn ra, chảy dài đến mũ miện cách đó không xa. Mũ miện này mới được Túc vương đội chưa quá nửa canh giờ, hiện giờ đã nhuốm máu của hắn ta.

Tấn vương và thủ hạ của hắn ta cao giọng nói gì đó, Phương Tiên Dã không để ý lắm, hắn ta chỉ nhìn về phía Túc vương chết không nhắm mắt, ánh mắt của Túc vương đang nhìn về phía Hoàng Thượng.

… Vì quyền lực, ngay cả phụ tử huynh đệ cũng tương tàn.

Đúng lúc này, một tiếng hô lanh lảnh kéo mọi người ra khỏi hỗn chiến và máu tanh.

“Báo!”

Binh lính chạy vào đại sảnh trông thấy cảnh tượng trước mắt có vẻ cũng sững người, nhưng hắn ta vẫn phải tận chức tận trách nói hết câu.

“Tin chiến thắng! Đại Lương thắng! U châu bị đánh hạ rồi!”

Trong tiếng ồn ào nghị luận, Phương Tiên Dã sững sờ tại chỗ, chỉ cảm thấy tâm mình đã đặt ở đúng chỗ, rốt cuộc đã có thể thở ra một hơi.

Tháng ba năm Thiên Nguyên thứ mười lăm, Đại Lương quét sạch ba vạn quân địch ở Phủ Kiến U châu, đồng thời Phong châu cũng bị đánh hạ. Hoàng Thượng băng hà, Nam Đô đại loạn hai tháng, Kỷ vương và Túc vương chết.

Tháng năm năm Thiên Nguyên thứ mười lăm, Tấn vương kế vị, sửa niên hiệu năm sau là Tân Hoà.

Tháng chín năm Thiên Nguyên thứ mười lăm, quân đội Đại Lương đánh chiếm Thanh châu, Đan Chi cầu hoà.

Tháng mười một năm Thiên Nguyên thứ mười lăm, Hoàng Thượng triệu đại nguyên soái Đoạn Tư về Nam Đô, Đoạn Tư nhận mệnh.

________

(*) Bát phong bất động: Bát phong ở đây nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người.Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:

1. Lợi (lợi lộc)

2. Suy (hao tổn)

3. Hủy (chê bai chỉ trích)

4. Dự (gián tiếp khen ngợi người)

5. Xưng (trực tiếp ca tụng người)

6. Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người)

7. Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não)

8. Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.