Dịch: Tú An
Cho đến khi hai người về nhà Tô Đồ Chi cũng không nói một câu với Từ Ngạn Kỳ, dù Từ Ngạn Kỳ cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn với anh cũng không được.
Từ Ngạn Kỳ thật sự không chịu nổi nữa, vừa vào nhà liền ném mũ bảo hiểm, dồn anh vào cửa.
Tô Đồ Chi nghe tiếng mũ bảo hiểm rơi trên thảm, nói bằng giọng không cảm xúc: “Hai vạn tám.”
Từ Ngạn Kỳ bật cười: “Mua mười cái.”
Tô Đồ Chi thoáng lườm hắn, thẳng thừng đẩy hắn ra.
Từ Ngạn Kỳ đi theo sau lưng nói: “Đừng giận nữa mà, em biết lỗi rồi.”
Tô Đồ Chi im lặng.
“Sao anh không nói gì đi.” Từ Ngạn Kỳ kéo vạt áo của anh.
Tô Đồ Chi ngồi lên sô phía cười lạnh đáp: “Anh không nói chuyện với đồ ngốc.”
“…”
“Ngốc thì ngốc vậy, Tô Đồ Đồ, Tô Đồ Đồ đáng yêu nhất của chúng ta, anh nhìn mặt của em này…” Từ Ngạn Kỳ thấy vâng lời không được thì bắt đầu tỏ ra đáng thương.
Nhưng Tô Đồ Chi lại cười giễu một tiếng: “Đáng đời.”
“Này không phải đáng đời em, này là bằng chứng anh dũng bảo vệ anh của em.”
“Em nhìn dáng vẻ như con gà luộc của mình đi, anh cần em bảo vệ?” Tô Đồ Chi không cho hắn chút mặt mũi nào.
“Đây là hào hoa phong nhã.” Từ Ngạn Kỳ rót ly nước đặt trước mặt anh, chỉnh sửa.
“Yếu còn ra gió.”
“Là phong độ ngời ngời.”
“Người đội lốt thú.”
“Là áo mũ chỉnh tề.”
“Mặt người dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang/3454775/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.