CHƯƠNG 13
Nhưng đến giờ tiên sinh vẫn chưa nói với cậu về chuyện này, chắc cũng không muốn cậu cùng đi.
Ánh mắt Lâm Du có chút buồn.
“Có rảnh.”
Hứa Thuần hào hứng nói: “Tuyệt vời, anh dâu đến quán bar xem buổi biểu diễn của em vào cuối tuần đi a.”
“Thật sao? Chúc mừng!” Lâm Du vui mừng.
Hứa Thuần hỏi: “Anh dâu, anh đang làm gì vậy? Anh ở một mình à? Anh trai em có ở nhà không?”
Lâm Du trả lời: “Anh ấy không có ở đây.”
“Vậy anh có muốn em qua đó với anh không? anh dâu có thích chơi game không?”
“Ừm, thích.”
Hứa Thuần tới mang theo một túi lớn rất nhiều đồ ăn vặt, cùng với máy chơi game và bộ điều khiển.
….
Phó Thời Văn trở về, anh nhìn thấy một đôi giày không phải của Lâm Du đặt ở trước cửa.
Anh nhướng mày, đẩy cửa ra.
Hứa Thuần và Lâm Du đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm gamepad, cười nói rất vui vẻ.
Phó Thời Văn hiếm khi thấy Lâm Du cười vui vẻ như vậy, anh khẽ cau mày nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu.
Khi cậu cười, đôi mắt đẹp sáng ngời, hàm răng đều tăm tắp, nét mặt thư thái, thoải mái, điều mà Phó thời Văn chưa từng thấy trước đây.
Khi thỏ con ở trước mặt anh, cậu luôn thận trọng.
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Phó Thời Văn, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Phó tiên sinh, em đến nhà anh để chữa vết thương, có làm phiền anh không? Nếu không, tốt hơn là em nên quay về ...”
Phía sau Phó Thời Văn, An Trừng vẻ mặt áy náy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/223829/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.