Chương trước
Chương sau
Phần 17
Dì Từ thở dài, đứa nhỏ này, từ trước đến giờ đều luôn để chuyện này trong lòng.
………
Buổi chiều, Lâm Du tan làm như mọi khi.
Trên đường trở về, Lâm Du cảm giác phía sau có người, thật giống như có người theo dõi mình.
Nhưng khi Lâm Du quay đầu lại, phía sau lại không có một bóng người.
Là cậu lo nghĩ quá nhiều sao?
………
Cuối tuần.
Lâm Du bình tĩnh chọn một phần quà, là một bộ bát ăn bằng sứ tinh xảo, rất đẹp.
An Trừng dọn đến nhà mới, có lẽ cậu ta sẽ cần dùng đến.
“Phu nhân, ta đến đây đi.”
Ông Ngô tiến lên đáp bắt tay: “Để ta cầm cho.”
“Cảm ơn chú Ngô .”
Ông Ngô đem bộ đồ ăn bỏ vào cốp xe, nhìn thoáng qua Lâm Du muốn nói lại thôi.
Ông không thể hiểu ông chủ đang nghĩ gì.
Lâm Du có biết không?
An Trừng và ông chủ, là loại quan hệ …..
Nếu không biết, kia có thể thật là...quá là tệ hại….
Nhưng nếu đã biết, thì chẳng phải….càng tệ hại hơn sao?
………
Nhà mới của An Trừng là một biệt thự bên bờ biển.
Tiệc trong nhà giờ đã biến thành một bữa tiệc tùng quanh hồ bơi, bên bờ cát trắng.
Đây là điều mà Lâm Du không nghĩ tới.
“A Du, cậu đến rồi, tôi còn tưởng rằng cậu không đến.”
An Trừng nhìn thấy Lâm Du, trên mặt thoáng qua một chút kinh ngạc.
“Sao lại không đến được?” Lâm Du kẽ cười.
Bãi biển đầy nắng, hồ bơi tư nhân riêng tư nên rất sạch sẽ và tinh khiết, hòa cùng với sắc vàng của cát đẹp không thể tưởng tượng được.
An Trừng với kiểu tóc thoải mái và sạch sẽ, đeo kính râm sang trọng che đi một phần khuôn mặt tinh xảo, áo sơ mi Hawaii rộng rãi, trên chân đi một đôi giày có hình trái dừa, nhìn vừa nhàn nhã vừa quý phái.
Ngược lại Lâm Du ăn mặc áo thun, quần jean cùng với giày thể thao, giống như một cậu học sinh đi đến trường.
Xung quanh có người dùng đôi mắt đánh giá.
“Người kia là ai, sao lớn lên giống với Thư Minh đến vậy?
“Chính là Phó thiếu chuyện đó…”
“A, chuyện đó á...Đã biết đã biết….Sao cậu ta lại tới đây?”
““Ai biết được? không biết mình đang nằm ở đâu mà còn đi khoe cho thiên hạ à?”
“Lần trước chính cậu ta là người đã khiến cho Thư Minh bị bỏng, nếu mà là tôi, không thể nào không thích cậu ta được.”
Lâm Du xấu hổ tặng quà.
An Trừng nhìn Lâm Du trong tay đang cầm quà có vẻ nặng, nhưng không nhận, ngược lại có chút kinh ngạc: “Anh ấy đã tặng quà rồi, sao cậu còn lại tặng thêm làm gì nữa?’
Lâm Du hơi xấu hổ, không biết tiên sinh đã tặng lễ vật rồi.
Cậu cười cười: “Tiên sinh tặng là tấm lòng của anh ấy, còn đây là chút tấm lòng của tôi.”
“Thôi được rồi, tấm lòng của cậu tôi nhận, cảm ơn!”
“Uầy, đưa một bộ đồ ăn? Cậu có biết Phó thiếu tặng Thư Minh cái gì không?”
“Cái này ta cũng không biết.”
“Là một viên kim cương, trị giá ba trăm triệu, đã được bán đấu giá đó.”
“Wow, không phải chứ, người thần bí kia chính là Phó thiếu.” Này cũng quá là lãng mạn đi?”
“Đâu chỉ lãng mạn, thực sự là đã bỏ cả vốn lẫn lãi ra mà, ba trăm triệu đó.”
Hai người cầm sâm panh nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Lâm Du, Lâm Du biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra được cảm xúc gì.
“Sao hôm đó không thấy cậu nhắc tới là tổ chức tiệc ở bãi biển vậy?”
“Cậu chắc chắn không mang quần áo đến đúng không, ở đây tôi có một bồ đang còn mới, tôi sẽ cho người đưa cậu đi thay.”
Lâm Du lắc đầu: “Không cần.”
An Trừng nhìn chằm chằm Lâm Du, bỗng nhiên cười: “A Du, cậu luôn khách sáo như vậy, thả lỏng ra, hôm nay là tới chơi.”
Thấy Lâm Du kiên trì, An Trừng cũng không ép buộc: “Bọn họ trong phòng khách, tôi dẫn cậu qua đó.”
Biệt thự của An Trừng gồm có ba tầng độc lập ở trên bờ biển, nằm ở giữa sườn núi, tần một có một cái bể bơi rất đẹp, nhìn ra ngoài có ngắm biển.

“A Du, cậu thấy thế nào, đẹp chứ?”
“Ừ.” Lâm Du gật đầu: “Thật đẹp.”
An Trừng cười nói: “Còn phải cảm ơn anh ấy, vốn là không lấy được, rất may mắn là anh ấy và người chủ có giao tình, nên mới phá lệ để cho tôi.”
Lâm Du cười nhạt.
Khi người phục vụ bưng champagne cùng rượu vang đỏ, một trong số họ không không biết vô tình hay cố ý đụng phải Lâm Du.
Lâm Du theo bản năng mà bảo vệ bụng của mình, champagne hỗn hợp rượu vang đỏ đổ lên người Lâm Du.
Màu trắng của quần áo nhanh chóng bị ướt một mảng lớn.
An Thừa theo bản năng mà liếc nhìn Lâm Du hai tay bảo vệ bụng, cậu ta nhìn chằm chằm hai giây.
“Thực xin lỗi tiên sinh.” Người phục vụ vội vàng xin lỗi.
“ Không sao.”
“A Du, quần áo bẩn rồi.” An Trừng nói: “Vừa lúc cậu đi thay quần áo đi.”
Lâm Du nhìn thoáng qua quần áo đã ướt đẫm của mình, không biết vì điều gì, cậu có một cảm giác rất quen thuộc, giống như cậu đã từng trải qua loại tình huống như thế này rồi.
Ngày đó, khi tham gia tiệc sinh nhật của bà ngoại, cậu cũng bị người ta đổ nước lên người, sau đó cũng phải đi thay đổi quần áo, cuối cùng bị xấu mặt trước toàn thể mọi người.
Bây giờ nhớ lại, giọng nói cùng thân hình người đó rất quen thuộc.
An Trừng có một đống quần áo trên giá, cùng một kiểu mà cậu ta đang mặc.
Thật giống nhau.
Người thiết kế nói: “Quần áo này đều là được tài trợ, cậu chọn lựa một bộ mình thích đi.”
Khi Lâm Du ra ngoài, thay đổi một bộ dạng tương đối rộng rãi nhìn rất thoải mái, an nhàn, cùng kiểu với quần áo An Trừng đang mặc.
Trợ lý người thiết kế không nhịn được cảm thán: “Cậu cùng anh Minh quả thực rất giống nhau.”
“Không phải, chúng tôi là bạn bè.” An Trừng thân mật khoác tay Lâm Du.
Trong phòng khách.
Bạch Việt uống rượu, anh ta có chút không tỉnh táo.
“Tôi thật không thể nào hiểu được< Thư Minh chính là An Trừng, vì điều gì mà cậu ta lại không thừa nhận chứ?”
Tần Diệu cầm chén rượu, thân hình đã hơi loạng choạng, anh ta nhìn thoáng qua Phó Thời Văn.
“Khả năng là sau khi trở về, phát hiện có người đã thay thế vị trí của chính mình, cho nên mới không muốn thừa nhận, có lẽ là để tránh xấu hổ.”
Bạch Việt cười nhạo một tiếng: “Thật nực cười, ai có thể thay thế được vị trí của An Trừng? An Trừng là độc nhất vô nhị, đúng không anh Phó?”
Phó Thời Văn nhẹ giọng lên tiếng: “Ừ.’
Tần Diệu có chút tò mò: “Anh Phó, anh cùng với anh dâu, và An Trừng, ba người làm sao bây giờ?”
Lâm Du cùng An Trừng vừa đi tới cửa, đúng lúc nghe thấy câu hỏi này, bất giác cả hai liền dừng lại.
“Còn có thể làm sao bây giờ, đó chẳng qua chỉ là một người thay thế, chơi hai ngày liền được, bây giờ An Trừng đã trở lại, anh Phó, cậu liền cho cậu ấy trở thành anh dâu thật sự đi.” Bạch Việt nói.
Phó Thời Văn không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay.
Không lên tiếng, có nghĩa là thừa nhận.
Lâm Du cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười chua xót, cậu còn đang mong chờ cái gì nữa đây?
Bạch Việt tiếp tục nói: “Anh Phó, cậu nhanh đem người đuổi đi, đừng để cho An Trừng hiểu lầm.”
Ngoài cửa, An Trừng có chút buồn bực: “Bạch Việt luôn thích hươu nói nói vượn, với cả tôi và anh Phó không phải là loại quan hệ đó, không hiểu vì sao mà luôn hiểu nhầm chúng tôi, A Du, cậu đừng để ý.”
“Không sao.” Lâm Du ngẩng đầu cười nói.
Cậu sẽ không làm tiên sinh khó xử.
Nếu tiên sinh bảo cậu rời đi, cậu sẽ chủ động rời đi.
An Trừng liếc nhìn Lâm Du một cái, đẩy cửa đi vào: “Xem tôi mang ai tới này.”
“Sao lại đưa cậu ta tới đây?” Bạch Việt hừ một tiếng, nhìn thoáng qua quần áo Lâm Du đang mặc trên người: “Cậu học người ta, giờ đến quần áo cũng phải học luôn sao?”
An Trừng: “Không phải đâu, anh Việt, anh hiểu nhầm rồi, vì A Du quần áo bị bẩn, nên mới mượn quần áo của em để mặc.”
“An Trưng, sao em phải giúp cậu ta trả lời?” Bạch Việt buồn bực liếc mắt nhìn Lâm Du một cái: “Lần trước cậu ta làm em bị bỏng, còn chưa có tính sổ với cậu ta.”
An Trừng: “Lần trước bị bỏng là chuyện ngoài ý muốn thôi, là em không cẩn thận, không liên quan đến A Du.”
Bạch Việt nhìn An Trừng: “Em quá thiện lương, đi quan tâm một kẻ hai mặt làm gì.”
“Anh Việt, A Du không phải là người như anh nghĩ đâu.”
“Bạch Việt, đừng tranh cãi nữa.” Bạch Việt còn muốn nói cái gì đó, Tần Diệu ngăn anh ta lại.
An Trừng cười với Lâm Du: “A Du, ngồi đi, cứ tự nhiên nhé.”
Trước kia Phó Thời Văn đi chơi, rất ít khi dẫn theo Lâm Du, nên mọi người hầu như không biết nhiều về Lâm Du.
Phó Thời Văn là thế hệ thứ hai trong gia đình giàu có, cho nên Lâm Du bên cạnh dĩ nhiên không phù hợp, xứng đôi, mà những người này đều biết lâm Du có nét tương tự giống với An Trừng, vì thế Lâm Du ở bên cạnh Phó Thời Văn sắm vai gì họ đều biết cả.
Bây giờ chính chủ ở đây, ánh mắt mọi người hướng về Lâm Du có chút nghiền ngẫm.
Lâm Du liếc mắt liền nhìn thấy Phó Thời Văn.
Hôm nay, Phó Thời Văn không mặc tây trang, thế nhưng ở giữa một đám công tử nhà giàu vẫn rất nổi bật.

Lâm Du cụp mắt xuống, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
An Trừng kinh ngạc nói: “A Du, sao cậu lại ngồi ở đây? Cậu phải ngồi bên cạnh Anh Phó chứ.”
“Vẫn đang còn biết thân biết phận của mình đấy.” Bạch Việt cười nhạo nói.
Vị trí bên cạnh Phó Thời Văn trống không, anh nhìn thoáng qua Lâm Du, mày nhíu chặt lại, lạnh lùng nói: “Lại đây.”
Lâm Du mím môi, chậm rãi đứng dậy, đi đến ngồi ở bên cạnh Phó Thời Văn.
An Trừng tỏ ra quan tâm Lâm Du, hỏi: “A Du, cậu thích uống campagne hay là rượu vang đỏ?”
Lâm Du đang mang thai, không thể uống rượu.
“Cảm ơn cậu, gần đây dạ dày tôi không được tốt, nên không muốn uống rượu.’
Bạch Việt hừ một tiếng: “Ra vẻ thế không bằng về nhà đi, đến đây làm gì vậy, muốn tia đại gia à?”
Ánh mắt An Trừng dừng ở trên bụng Lâm Du, nhìn hai giây đồng hồ, sau đó cầm ly rượu hoa quả đưa qua: "Rượu này nồng độ cồn rất thấp, cho dù dạ dày không thoải mái, cậu vẫn có thể uống được cái này."
Lâm Du đưa tay nhận ly rượu trái cây: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
An Trừng híp mắt cười.
……
“Anh Phó, lần trước hạng mục bích thủy loan kia, tôi và vài anh em có một chút hướng đi….”
Bọn họ bắt đầu bàn bạc công việc, Lâm Du nghe không hiểu lắm, cậu lẳng lặng ngồi bên cạnh Phó Thời Văn, cầm chén rượu, nhưng không uống.
“Nhóm người này thật là nhàm chán muốn chết.” An Trừng nhàm chán mà hô to: “A Du, hay là chúng ta bơi lội đi?”
“Tôi không biết bơi lội.”
An Trưng chớp mắt: “Không sao hết, tôi cũng không biết, có phao bơi mà.”
Phó Thời Văn nói: “Đi chơi cùng An Trừng một lát đi.”
Nếu Phó Thời Văn đã mở lời, Lâm Du liền gật đầu.
Ngay lúc đó, Phó Thời Văn nhìn về phía Lâm Du: “ Chơi vui vẻ.”
Lâm Du sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười: “Tiên sinh, em sẽ.”
Phong cảnh bên bờ biển thật đẹp.
Thân ảnh của An Trừng trong nước tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp, không giống như lời cậu ta nói, là không biết bơi lội.
Lâm Du không xuống nước, chỉ ngồi yên lặng ở bể bơi bên cạnh bãi biển.
Suy nghĩ về mọi thứ.
An Trừng bơi trong chốc lát, đã cảm thấy mệt mỏi, từ trong nước đi lên, ngồi ở bên cạnh Lâm Du.
Cậu ta xoa chân: “Lâu lắm rồi không có bơi lội, thành chân ướt chân ráo rồi, A Du, sao cậu không xuống thử xem? Rất thoải mái, thư giãn đấy.”
Lâm Du mỉm cười lắc đầu.
An Trừng không nói gì thêm, cậu ta bôi kem chống nắng: “A Du, cậu có thể bôi kem chống nắng giúp tôi được không? Trên lưng nên tôi không với tới.”
“Ok.” Lâm Du gật đầu, đưa tay lấy kem chống nắng.
An Trừng xoay người, ngồi vào ghế trên, chủ động hỏi chuyện về Lâm Du.
“A Du, hiện tại cậu đang làm ở đâu.”
Lâm Du trả lời: “Ở lớp học bổ túc, giúp bọn nhỏ làm bài tập.”
“Công việc này khẳng định rất có ý nghĩa.”
An Trừng nhìn thoáng qua bụng Lâm Du, cười nói: “Tôi rất thích trẻ con, A Du, cậu có thích trẻ con không?”
Lâm Du không nghĩ nhiều về vấn đề này, mà chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Cũng tạm.”
Mới bôi kem chống nắng vào nửa lưng của An Trừng, kem chống nắng đã hết.
“Kem chống nắng hết rồi.”
An Trưng nằm bò, quay đầu lại xem: “Nhanh như vậy mà đã hết rồi à, tôi nhớ là buổi sáng tối mới lấy ra một lọ mới mà.”
Cậu ta nhìn về phía Lâm Du: “A Du, trong phòng tôi đang còn, cậu giúp tôi đi lấy được không?”
“Phòng tôi ở lầu hai, rất gần, mật mã là 7789.”
Lâm Du do dự một lát: “Để tôi nhờ nhân viên công tác giúp cậu đi lấy.’
“Hôm nay, để giúp tôi tổ chức bữa tiệc, họ đã phải dậy từ lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, để tôi tự mình đi lấy vậy, đừng làm phiền đến họ.” An Trừng ngồi dậy.
Khi đứng dậy, An Trừng đột ngột loạng choạng suýt ngã.
“Cậu không sao chứ?” Lâm Du đỡ cậu ta.
“Không sao, không sao.” An Trừng xua tay: “Chỉ là chân có chút không thoải mái, chắc là vừa rồi ngâm ở trong nước quá lâu nên mới thế, không có việc gì đâu.”
Lâm Du nghĩ, đi lấy kem chống nắng giúp cậu ta, có lẽ không có việc gì đâu.
“Tôi giúp cậu đi lấy, phòng cậu ở đâu.”
An Trừng cảm kích: “A Du, cậu thật tốt, ở lầu hai bên trái, mật mã là 7789.”
Lâm Du đưa kem chống nắng vừa mới lấy, An Trừng đang đợi cậu ở chỗ cũ.
“Cảm ơn a Du.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.