Chu Nặc từ từ mở ảnh chụp ra xem, thấy người bên trong bức hình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt nữ chính, tuy rằng là bằng phương thức này. Cô nhịn không được giơ tay sờ mặt mình, quả thật có chút giống nữ chính. Nhưng Vân Niệm nhìn qua thì mềm yếu hơn, còn nguyên chủ nhìn qua lại sắc sảo hơn, dựa theo mắt thẩm mỹ của cô, vẻ ngoài của nguyên chủ đẹp hơn. Nhưng phần lớn đàn ông đều thích vẻ đẹp của nữ chính. "Chị Nặc, buổi tối chị muốn ăn cái gì, em đi mua." Đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói của Hàn Tịch. Chu Nặc ấn tắt màn hình, đứng dậy nhìn về phía Hàn Tịch: "Chúng ta đi ra ngoài ăn đi." Cơ bản là bây giờ cô cũng chưa có nổi tiếng gì, thế nên đi ra ngoài ăn cũng không sợ. Chu Nặc và Hàn Tịch mới vừa đi xuống tầng dưới khách sạn, thì gặp Du Khải Hàng và trợ lý của anh ta, Chu Nặc đang do dự xem có nên đến chào hỏi không thì nhìn thấy camera phía sau bọn họ, vì thế vứt ngay sự do dự vừa rồi ra khỏi đầu, cùng Hàn Tịch rời đi. Du Khải Hàng trở lại phòng của mình, đợi người chụp ảnh rời đi, trợ lý của anh ta vừa sửa sang lại hành lý vừa nói: "Vừa rồi ở dưới tầng, người chúng ta gặp được chính là Chu Nặc, nghe nói lai lịch không nhỏ." Nghĩ đến hành động vừa rồi của Chu Nặc, anh ta nhịn không được mà cào cào tóc, không xác định lắm, nói: "Chắc là cũng dễ ở chung." Trước khi bọn họ xuất phát, chị Trần còn đặc biệt dặn dò, cố gắng xây dựng quan hệ tốt với cô ấy, trong tiết mục cũng chăm sóc cô ấy một chút, coi như là xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp. Động tác uống nước của Du Khải Hàng dừng lại một chút, nhìn về phía trợ lý hỏi: "Vừa rồi Chu Nặc cũng ở đó hả?" Vài ngày liên tục đều ở trên máy bay, anh ta có chút mệt mỏi, vừa rồi chỉ muốn nhanh chóng đi lên nghỉ ngơi, cũng không để ý mọi người xung quanh. Trợ lý gật đầu: "Vâng, em thấy cô ấy còn muốn tới chào hỏi anh, nhưng lại phát hiện camera phía sau nên mới thôi." Du Khải Hàng nhìn chằm chằm chai nước trong tay, nhớ lại lời nói lúc trước của chị Trần, tuy rằng chị ấy không cố ý chỉ ra, nhưng anh ta cũng biết ở hậu trường Chu Nặc rất cứng rắn, hơn nữa Thẩm Kính Châu cũng đặc biệt nhờ vả chị Trần. Nghĩ đến đây, một tay anh ta siết chặt bóp dẹp chai nước sau đó tiện tay ném vào thùng rác, giọng điệu không mặn không nhạt nói: "Ừ, dù sao cũng cùng một công ty quản lí." Trợ lý sắp xếp lại chỗ hành lý cẩn thận, nhìn thoáng qua người ngồi trên sô pha, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ mệt mỏi. Bây giờ, Du Khải Hàng đang khá nổi, có rất nhiều các loại quảng cáo khác nhau, bởi vì bộ phim sắp tới có liên quan tới đề tài cha con, thế nên chị Trần cố ý sắp xếp cho anh ta tham gia tiết mục lần này. Nghĩ đến đây, trợ lý lại thở dài, gần đây có quá nhiều việc phải làm: "Anh, vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, em đi ra ngoài mua bữa tối." "Một giờ nữa gọi tôi, nên đi làm quen với Hàng Hàng đã." Hàng Hàng chính là đứa nhỏ lần này Du Khải Hàng sẽ dẫn dắt. * Lúc Chu Nặc và Hàn Tịch rời khỏi khách sạn có quay đầu lại nhìn thoáng qua, người chụp ảnh đang đi theo Du Khải Hàng lên lầu, tuy rằng Du Khải Hàng đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng mặt mũi vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi, có lẽ anh ta vừa vội hoàn thành công việc khác xong mới chạy tới. Làm nghệ sĩ thật là quá bận, nhưng mà cũng may thù lao không thấp, nghĩ đến đây, Chu Nặc lại cảm thấy như vậy cũng không tồi. Địa điểm tổ tiết mục tới là một thị trấn lạc hậu, vậy nên cũng không có đồ ăn gì ngon. Hai người đi dạo một vòng, quyết định tìm đặc sản địa phương để ăn. * Kiều Thiếu Ngôn nhìn thấy người nhà họ Vân vội vàng sắp xếp hành lý, trong lòng có chút khó chịu, bản thân mình tới đây mấy ngày, cũng chưa thuyết phục được Vân Trung Sâm cùng anh ta về nước, nhưng Cố Càn chỉ mới đến đây có một ngày, bọn họ đã quyết định về nước. Hơn nữa, không chỉ có Vân Trung Sâm quen thuộc với Cố Càn, ngay cả Vân Niệm cũng đặc biệt ỷ lại Cố Càn. Nghĩ đến đây, Kiều Thiếu Ngôn cảm thấy cái mũi ê ẩm, tuy rằng Niệm Niệm nhìn thấy anh ta tới đây cũng rất vui vẻ, nhưng không có ý ỷ lại, nhất định là do anh còn chưa đủ mạnh mẽ. Nghĩ thế, anh ta nhịn không được nắm chặt tay, nhất định anh sẽ trở lên mạnh mẽ hơn, khiến cho trong mắt Niệm Niệm chỉ có một người là anh ta. Cố Càn đang suy nghĩ chuyện trở về, đột nhiên bị người bên cạnh vỗ một cái, anh quay đầu nhìn về phía Kiều Thiếu Ngôn, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta: "A Càn, cậu đi ra đây một chút, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu." Cố Càn không hề động đậy, tiếp tục giữ nguyên tư thế vừa rồi, giọng điệu có chút lười biếng: "Cậu muốn nói chuyện về Chu Nặc?" Kiều Thiếu Ngôn nghe được cái tên Chu Nặc thì nhíu mày: "Cậu biết là tốt rồi, Niệm Niệm sẽ lập tức trở về, cậu có nghĩ tới cảm giác của cô ấy không?" "Chuyện này tôi tự biết chừng mực." Giọng điệu của Cố Càn có chút lạnh nhạt, Kiều Thiếu Ngôn có chút quá phận rồi, việc đó xử lý thế nào là chuyện của anh, còn chưa tới lượt cậu ta ở đây khua tay múa chân với anh. Kiều Thiếu Ngôn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhất thời nóng nảy: "A Càn, rốt cuộc cậu có nghe lời tôi nói hay không, cậu suy nghĩ một chút đi, mấy năm nay Niệm Niệm phải vất vả như vậy, thứ hàng nhái kia lại vì có chút giống cô ấy mà được sống cuộc sống đầy đủ, sung sướng, chẳng lẽ cậu không biết việc này sẽ khiến Niệm Niệm bị đả kích sao?" Cố Càn rơi vào trầm tư, Chu Nặc đi theo anh mấy tháng, ngoại trừ lần thu mua Xí nghiệp Hoành Tri, cô cũng chưa đòi hỏi anh cái gì. Về phần thẻ tín dụng, thật ra cô ấy cũng quẹt rồi, nhưng cũng là chuyện gần đây. Kiều Thiếu Ngôn kìm nén tức giận nhìn về phía Cố Càn: "A Càn." Lúc này Vân Niệm mang vẻ mặt tươi cười đi ra: "A Càn, Thiếu Ngôn, hai người đang nói chuyện gì vậy?" "Trò chuyện về việc sắp xếp chuyện trở về, mọi người thu dọn xong chưa?" Vẻ mặt Cố Càn ôn hòa nhìn về phía Vân Niệm. Vân Niệm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, trong sáng, hàng lông mày cong cong lên nhìn về phía bọn họ: "Hừm, thu dọn cũng sắp xong rồi, ba em còn đang suy nghĩ mang quà gì về cho hàng xóm nữa." "Anh đã thay mọi người lấy về ngôi nhà trước kia, hôm qua đã dặn dò người dọn dẹp, mọi người trở về có thể trực tiếp vào ở." Cố Càn nhìn vẻ mặt tươi cười của Vân Niệm, không nhịn được cũng nhếch khóe môi. "Thật vậy ư?" Hiển nhiên Vân Niệm không nghĩ tới bên trong còn có bất ngờ lớn như vậy, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Cố Càn. Cố Càn mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là thật, anh đã khi nào lừa gạt em chưa?" Vân Niệm cười, vành mắt đỏ ửng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, căn phòng kia chứa đựng tất cả kí ức tươi đẹp thời thơ ấu, thời thiếu nữ của cô, vốn nghĩ rằng cả đời này cũng không có cơ hội trở lại nữa, không ngờ lại có bất ngờ lớn như vậy. Kiều Thiếu Ngôn ở một bên nhìn thì thấy vô cùng hụt hẫng, anh ta cũng từng muốn mua nhà ở của Vân gia về, nhưng khi đó nguồn tài chính không đủ, bị Cố Càn giành trước một bước, anh ta nhìn dáng vẻ kích động của Vân Niệm, trong lòng thề, lần này trở về anh ta nhất định sẽ nghiêm túc học tập chuyện công ty cho thật tốt. Vân Niệm đưa tay lau nước mắt trên mặt, ngượng ngùng nhìn về phía hai người đối diện, nhỏ giọng nói: "Em xúc động quá nên không nhịn được, em đi nói tin tốt này cho ba mẹ biết." Nhìn thấy bóng dáng Vân Niệm chạy đi, Kiều Thiếu Ngôn nghĩ, sau việc này ấn tượng của Vân Trung Thâm với Cố Càn càng ngày càng tốt hơn, anh ta không khỏi nghiến răng, tình địch quá mạnh nên làm gì bây giờ, thậm chí có chút hối hận khi nói tin tức của Vân gia cho Cố Càn biết. Anh ta tin tưởng, cho dù Cố Càn không đến, người nhà họ Vân cũng sẽ theo anh ta cùng về nước, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cố Càn nhìn lướt qua Kiều Thiếu Ngôn, đại khái có thể hiểu được tâm tư của anh ta, không nhịn được lắc đầu, Kiều Thiếu Ngôn vẫn không đủ chín chắn, đôi khi thật sự rất trẻ con như vậy. Vân Trung Sâm và Triệu Kỳ sau khi biết tin này, quả nhiên rất hưng phấn, lôi kéo tay Cố Càn cảm ơn không ngừng. * Sáng sớm Chu Nặc đã bị Hàn Tịch đánh thức, cô chớp chớp mắt, giọng nói có chút mơ hồ: "Phải đi sớm vậy sao?" "Nhóm các người bố của bọn nhỏ cũng đã đến rồi, chúng ta tới sớm một chút để chuẩn bị, đợi đến lúc nhóm các người bố ra ngoài làm nhiệm vụ cũng là lúc chị thực hiện nhiệm vụ của chị rồi." Hàn Tịch giải thích. Lúc này cơn buồn ngủ của Chu Nặc cũng từ từ biến mất, giọng nói cũng trở nên tỉnh táo hơn: "Tôi biết rồi." Quả nhiên Chu Nặc vừa mới rửa mặt, chải đầu xong thì tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng vừa mở ra, lọt vào mắt cô là biên đạo, phía sau là anh trai khiêng camera, biên đạo kinh ngạc nhìn về phía Chu Nặc: "Cô dậy sớm thế". "Vâng, tôi vẫn luôn dậy sớm." Vẻ mặt Chu Nặc tỉnh bơ nói. Chị biên đạo nở nụ cười: "Thật đúng lúc, sắp tới nhiệm vụ của cô rồi." Chu Nặc đi theo bọn họ đến phòng bên cạnh, bên trong có hai cái giường lớn, trên đó có năm đứa trẻ, Chu Nặc có xem qua những kì phát sóng trước đó, vậy nên lúc này cô cũng nhận ra những bạn nhỏ này. "Những người bố của mấy đứa trẻ đều ra ngoài làm nhiệm vụ, bây giờ nhiệm vụ của cô là chờ bọn trẻ tỉnh lại rồi rửa mặt thay quần áo cho chúng." Biên đạo đứng ở cửa nói ra nhiệm vụ. Năm đứa trẻ còn đang ngủ, vẻ mặt mang theo hương vị ngọt ngào, Chu Nặc gật đầu, cẩn thận nhỏ giọng nói: "Được, tôi biết rồi." Một chi tiết nhỏ này cũng làm ấn tượng của biên đạo về Chu Nặc tăng lên không ít. Trong năm đứa nhỏ có ba bé trai và hai bé gái, Chu Nặc cúi đầu nhìn về phía bọn trẻ, đang ngủ nhưng trên mặt chúng đều mang theo hương vị ngọt ngào, bố rời đi cũng không ảnh hưởng chút nào tới giấc ngủ của chúng. Chu Nặc nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu khi ngủ của lũ trẻ, nhịn không được giơ tay lên vuốt khóe môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Hy vọng sau khi các bé tỉnh lại cũng ngoan ngoãn như này, phối hợp tốt với chị nha." Người tỉnh lại đầu tiên là Hàng Hàng, cậu bé chớp mắt, phát hiện nơi này không phải căn phòng tối hôm qua, nhất thời cậu bé có chút hoang mang, vội vàng nhìn xung quanh, sau đó thì thấy Chu Nặc, Chu Nặc vội đưa tay lên môi, nhỏ giọng nói: "Hàng Hàng, các bạn đều đang ngủ, chúng ta nói chuyện nhỏ một chút được không?" Hàng Hàng đã tham gia mấy kì trước, cũng biết được sắp xếp của tổ tiết mục, gật đầu: "Vâng ạ." Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Chu Nặc: "Có phải bố đã đi làm nhiệm vụ rồi không ạ?" Vẻ mặt Chu Nặc tươi cười nhìn cậu bé: "Hàng Hàng thật thông minh, bây giờ chị giúp em thay quần áo trước được không?" Hàng Hàng gật đầu với cô: "Cảm ơn chị." Chu Nặc nhẹ nhàng thở ra, thật tốt là đứa trẻ chịu phối hợp, nếu không cô thật sự không biết phải làm gì bây giờ. Lúc sau những đứa trẻ khác cũng lần lượt tỉnh giấc, ngoại trừ Đóa Đóa khóc tìm bố, những bạn nhỏ khác đều rất phối hợp. Chu Nặc ôm Đóa Đóa đang khóc lớn, an ủi nói: "Đóa Đóa không khóc nha, bố cố gắng đi tìm bữa sáng cho chúng ta, sẽ nhanh chóng trở lại." Đáng tiếc bạn nhỏ vẫn gào khóc như lúc trước, không có phản ứng với lời nói của Chu Nặc, Chu Nặc có chút bối rối, không biết xử trí thế nào, nhưng cũng biết đây là nhiệm vụ của cô, vì thế tiếp tục trấn an: "Đóa Đóa không khóc, chị giúp em rửa mặt trước, sau đó sẽ cùng tết tóc, sẽ thật xinh đẹp chờ bố về được không?" Bạn nhỏ vẫn còn chút nghẹn ngào nhìn về phía cô: "Xinh đẹp ạ?" Chu Nặc vội vàng gật đầu: "Đúng rồi, thật xinh đẹp, làm cho bố biết Đóa Đóa của chúng ta không chỉ dũng cảm mà còn rất xinh đẹp nữa, có được không?" Cũng may, dù con gái ở tuổi nào cũng không có sức kháng cự đối với chữ đẹp, cuối cùng bạn nhỏ cũng ngừng khóc, im lặng ngồi đó chờ Chu Nặc tết tóc cho mình. Sau khi nhóm những người bố hoàn thành nhiệm vụ trở về, Chu Nặc lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên chăm sóc bọn trẻ thật sự rất mệt, chưa đến hai giờ mà cô đã cảm thấy không xong rồi, trong lòng cô thật sự thấy bội phục các cô giáo nhà trẻ. Lúc thu hình Du Khải Hàng vẫn luôn giúp đỡ Chu Nặc, cô đại khái cũng đoán được là do Thẩm Kính Châu sắp xếp. Nghĩ đến tin nhắn trước đó, cô âm thầm cầu nguyện về sau Thẩm Kính Châu cũng đối xử tốt với cô như thế. Ba ngày thu hình nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, nhưng tâm tình muốn nhanh chóng kết thúc lúc đầu của Chu Nặc nay lại có chút không muốn kết thúc. Tâm tư của bọn trẻ là đơn giản nhất, thích hay ghét đều hiện lên mặt, ba ngày Chu Nặc ở chung với bọn trẻ cô rất vui vẻ. Lúc chia tay còn có chút không nỡ. May mắn là lúc này điện thoại di động cũng đã được trả lại, di động trở thành phương tiện trao đổi với bọn trẻ, Chu Nặc trao đổi Wechat với bọn họ, cũng đồng ý với bọn họ sẽ thường xuyên liên lạc rồi mới lưu luyến tạm biệt tổ tiết mục. Trên đường trở về, Chu Nặc ngủ ở trong xe, trông trẻ hoàn toàn bằng sức lực của bản thân, mấy ngày nay cô không có thời gian rảnh, cơ thể cũng mệt rã rời, tới biệt thự Thành Khê đã là buổi tối, hai ngày này không có sắp xếp gì, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt. Chu Nặc mới tiến vào phòng khách đã thấy người đang ngồi trên ghế sô pha, nhớ tới ảnh chụp cô nhận được, đại khái cô cũng đoán được ý đồ anh đến đây, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, thậm chí trong lòng cô còn có chút chờ mong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]