Chu Nặc đến chung cư để chụp lại những bức tranh mà Chu Mật cố ý phá hoại, đợi sau khi có được lời giải thích của nhân vật chính khác trong vụ "Yêu sớm" năm đó, cô sẽ đăng lên Weibo. Lúc này, Hàn Tịch với vẻ mặt hưng phấn mang máy tính bảng đến: "Chị Nặc, chị xem này, họ đã đăng lên trước". Chu Nặc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, thì ra là Chu Kiến Đức đăng tin giải thích, ông ta nói rằng Điền Hinh đã biết trước là ông ta có gia đình rồi, nhưng vẫn cố ý dụ dỗ ông ta, lúc đó Tống Vi đang ở cuối thời kỳ mang thai, ông ta không thể chịu đựng được cám dỗ nên mới phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới đều mắc phải. Hơn nữa, ông ta vì tự trách mình mà không chú ý đến giai đoạn trưởng thành của Chu Nặc, không ngờ là sau lưng ông, Điền Hinh lại đối xử với Chu Nặc như vậy. "Để xem bà ta còn có thể tẩy trắng như thế nào nữa." Vẻ mặt Hàn Tịch vui vẻ nói, Chu Kiến Đức đã giải thích như vậy, cái danh tiểu tam của Điền Hinh xem như không thể rửa sạch được nữa rồi. "Cứ để cho bọn họ tự cắn xé nhau đi, Điền Hinh chắc hẳn sẽ mượn chuyện này làm cái cớ để ly hôn với Chu Kiến Đức, dù sao thì công ty cũng không giữ nổi, có khi sau này còn phải phụ thuộc vào hai mẹ con họ nuôi, một người khôn khéo như bà ta làm sao có thể chấp nhận chuyện này được". Chu Nặc nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Điền Hinh. Lúc Chu Kiến Đức tức giận từ công ty trở về nhà, ông ta mới phát hiện ra Điền Hinh đã đưa Chu Mật dọn đi. Ông ta đi lên tầng xem qua, quả nhiên tất cả các túi trang sức của Điền Hinh đã biến mất. Ngay cả những món đồ cổ mà ông Tống để lại cũng bị lấy đi. Chu Kiến Đức kìm nén cơn tức giận, bấm điện thoại gọi cho Điền Hinh, đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nói: "Lão Chu, có chuyện gì vậy?". "Bà có thể dọn đi, nhưng phải trả lại những thứ không phải của bà. Nếu Chu Nặc có thể lấy được giấy chứng nhận bất động sản thì còn có đồ gì trong nhà mà nó không biết sao? Hơn nữa trước đây Tống Vi cũng biết về những món đồ trang sức đó nên bà nhanh chóng mang trả lại đi". Điền Hinh hừ lạnh một tiếng, quả nhiên Chu Kiến Đức đã biết hết mọi chuyện rồi, tuy vậy nhưng giọng nói của bà vẫn rất dịu dàng: "Lão Chu, em không hiểu anh đang nói cái gì, em chỉ lấy đồ của em thôi." Chu Kiến Đức cười khẩy: "Chẳng lẽ bà không biết tổ tiên của Tống gia đều là quan chức nên của hồi môn của con gái nhà họ Tống đều có danh sách sao? Mọi thứ trong ngôi nhà này đều là của hồi môn của Tống Vi, vậy nên chắc chắn Chu Nặc có những danh sách đó. Đương nhiên nếu bà muốn tiếp tục lên hot search thì cứ giả vờ như tôi chưa nói gì. Còn nữa, nếu bà đã quyết định chuyển đi thì ngày mai tôi sẽ cho người gửi giấy thỏa thuận ly hôn đến cho bà." Người đàn bà xảo quyệt như vậy ông còn giữ lại làm gì nữa. Điền Hinh cúp máy rồi ném mạnh chiếc cốc bên cạnh xuống sàn, bà ta không ngờ Chu Nặc còn có chiêu này. Chu Mật cẩn thận nhìn Điền Hinh: "Mẹ, sao vậy?". Điền Hinh hít một hơi thật sâu, coi như là vì Chu Mật, bà cũng phải trả lại những thứ này. Chu Kiến Đức biết với tình trạng hiện tại chỉ có Chu Nặc mới giúp được ông nên cũng dọn ra khỏi nhà này theo ý của Chu Nặc, sau đó sẽ ly hôn với Điền Hinh rồi mới đến tìm Chu Nặc làm hòa. Điền Hinh tắt điện thoại, cười giễu cợt, Chu Kiến Đức nghĩ hay thật, chỉ với một tờ giấy ly hôn mà muốn đuổi cổ bà. Danh tiếng của bà đã bị hủy hoại, ông ta thế mà lại nghĩ rất hay. Tin giải thích của Chu Kiến Đức đăng trên Weibo nhanh chóng bị fan não tàn của Điền Hinh và Chu Mật bác bỏ. Họ nói mọi chuyện đã xảy ra rồi, tất nhiên là Chu Kiến Đức muốn nói thế nào thì nói. Chỉ tiếc cho Điền Hinh, đen đủi khi dính phải một tên cặn bã như ông vậy. Chu Kiến Đức cũng không phải dạng vừa, ông nhanh chóng đăng lên những bất động sản và các loại đồ khác mà ông ta mua cho Điền Hinh, ngày mua lại chính là ngày Điền Hinh xây dựng lên hình tượng người mẹ đơn thân mạnh mẽ, fan não tàn lúc này chỉ có thể hấp hối giãy giụa. Chu Mật không ngờ Chu Kiến Đức lại có thể làm ra chuyện này, cô bối rối nhìn Điền Hinh hỏi: "Mẹ, tại sao ba lại làm như vậy? Đây không phải là buộc mẹ phải thừa nhận mình là tiểu tam sao?" Đồng thời cũng thừa nhận thân phận của cô chính là đứa con ngoài giá thú. Nhớ tới trước đây, Chu Kiến Đức vô cùng yêu thương cô, sự chênh lệch này cô ta không thể chấp nhận được. Trong mắt Điền Hinh hiện lên một tia lạnh lẽo nhưng vẫn dịu dàng an ủi Chu Mật: "Ba của con luôn ích kỷ như vậy, Mật Mật đừng sợ, còn có mẹ ở đây, lùi một bước, ở trong giới giải trí tai tiếng cũng coi như một cách nổi tiếng". Thế nhưng khi nghĩ đến ánh mắt khinh thường của mọi người ngày hôm đó Chu Mật không chịu nổi mà bật khóc: "Con không muốn tai tiếng như vậy". Nói xong cô ta lại trách cứ Điền Hinh: "Nếu người ở bể bơi hôm đó là con thì bây giờ người đứng bên cạnh Cố Càn chính là con, rồi cũng sẽ không xảy ra những chuyện như này, mẹ, tại sao hôm đó mẹ lại không cho con đi chứ?" Nói xong không thèm nghe Điền Hinh giải thích, Chu Mật đã chạy vào phòng khóa cửa lại. Điền Hinh gõ cửa gọi hai lần nhưng Chu Mật đều không nói gì bà ta liền thở dài, nghĩ kệ đi, con bé cũng cần phải lớn lên rồi. Bà ta lấy điện thoại di động ra, bấm gọi Tôn Nhan, để cô ta tìm luật sư cho mình. Sau khi thảo luận với Tôn Nhan bà ta bắt đầu sắp xếp lại những thứ mình mang được từ Chu gia, còn có những đồ trang sức của Tống Vi. Lúc đầu bà muốn giữ làm của hồi môn cho Chu Mật nhưng xem ra không được rồi. Lần này Chu Nặc đã chuẩn bị rất kĩ, nghĩ đến đây, bà ta không khỏi hối hận khi đã đưa Chu Nặc đến bên Cố Càn, đúng là tự kê đá vào chân mình. Sau đó bà ta hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là không cắn người thì không được gọi là chó. Đến buổi tối, thám tử tư gửi một tin nhắn cho Chu Nặc ý là Đường Quý sẵn sàng làm chứng về những gì đã xảy ra vào năm đó. Đường Quý cũng nhanh chóng giải thích về việc Chu Nặc "yêu sớm" thông qua Weibo. Trung học đúng là một thời thanh xuân rộn ràng của tuổi trẻ, lúc đó anh cũng được coi là một học sinh cá biệt. Một lần vô tình vén tóc mái của Chu Nặc lên thấy diện mão cô rất dễ thương nên đã quyết định theo đuổi, nhưng Chu Nặc hoàn toàn phớt lờ anh. Mặc dù Đường Quý là một học sinh cá biệt nhưng anh cũng không ép buộc các bạn nữ, lúc anh định từ bỏ thì Chu Mật lại đến nói với anh rằng Chu Nặc không phải là không thích anh mà là vì ngại ngùng, cô ấy còn tiện thể nhờ Chu Mật nhắn với anh rằng tan học thì gặp nhau ở rừng cây sau trường. Lúc ấy Chu Nặc cũng bị Chu Mật lừa, khi Đường Quý thấy người đứng chờ ở đó thì khá kích động, trực tiếp ôm lấy Chu Nặc từ phía sau, cảnh này bị chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy, vì thế việc hai người yêu sớm cứ như vậy mà như đinh đóng cột, còn bị nhắc nhở trước toàn trường. Tuy sau đó Đường Quý cũng biết rằng anh đã bị Chu Mật lừa nhưng Chu Nặc vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt xa lánh, việc này đã chạm đến lòng tự trọng của anh nên anh nghĩ mình không cần giải thích nữa. Cuối Weibo, Đường Quý còn viết【 Vì lòng tự trọng của tôi đã khiến một cô gái phải chịu sự bất công như vậy, tôi thực sự cảm thấy rất áy náy. Chu Nặc, rất xin lỗi, tôi không mong cậu tha thứ, tôi chỉ mong cuộc sống của cậu sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn!】 Chu Nặc cũng gắn thẻ Weibo của Đường Quý và viết: "Cảm ơn cậu vì đã sẵn lòng nói ra việc này, nhưng điều này không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho những gì cậu đã làm năm đó." Sau đó Chu Nặc lại đăng lên Weibo lần nữa: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không trả lời về vấn đề này nữa. Làm phiền hai vị nữ sĩ @Điền_Hinh và @Chu_Mật để đồ của mẹ tôi lại khi dọn ra khỏi nhà mẹ tôi." Kèm theo đó là ảnh chụp tờ giấy ghi lại của hồi môn của Tống Vi và ảnh của Điền Hinh và Chu Mật đang đeo đồ trang sức của mẹ cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]