Tác giả: Sở Manh
Edit: Delphinium - Chi Thúy Tước.
- ---------
Cung Sở Vương, điện Hỏa Ô.
Thi thể của Dư Chính Kỳ đã bị kéo đi xuống.
Sở Vân Trạch ngồi trên vương tọa, thần sắc lãnh đạm mà chán ghét. Hắn không vì cái chết mà bi thương, nhưng cái chết cũng không thể làm hắn cảm thấy hưng phấn.
Phó Mẫn Đạt đi vào trong điện, quỳ xuống, "Bệ hạ, Thanh Bình cô nương cầu kiến."
Hắn làm thái giám tổng quản bên người Sở Vân Trạch, ai mà không kính hắn ba phần, nhưng hắn đối với một tỳ nữa bên người Bạch Đàn Khinh, cũng phải khách khách khí khí gọi một tiếng "Thanh Bình cô nương".
Sở Vân Trạch nhướng mày, "Bảo nàng vào đi."
Vô sự bất đăng tam bảo điện, Thanh Bình đi vào Sở cung, nhất định là Bạch Đàn Khinh bày mưu đặt kế. Mà lần này Thanh Bình tới, là vì chuyện gì đây?
Phó Mẫn Đạt đi ra ngoài, sau đó đưa Thanh Bình vào.
Thanh Bình quỳ rạp xuống đất, "Tham kiến bệ hạ."
Nàng không giống nhiều người khác sợ hãi vị quân vương này, bởi vì nàng đã thấy vị quân chủ trẻ tuổi này ở trước mặt thiếu gia nhà nàng, ôn nhu như thế nào rồi.
Sở Vân Trạch nhàn nhạt mà nói: "Đứng lên đi."
"Bệ hạ, thiếu gia bảo ta đem thứ này đưa cho ngài." Thanh Bình giơ cao hộp trong tay lên.
Phó Mẫn Đạt lấy hộp trong tay Thanh Bình đưa cho Sở Vân Trạch.
Sở Vân Trạch mở hộp ra, bên trong là mấy viên thuốc viên, tản ra dược hương nhàn nhạt. Loại mùi hương này, hắn thường xuyên ngửi được trên người Bạch Đàn Khinh.
Phó Mẫn Đạt nhìn thoáng qua hộp, nói: "Đây không phải Linh Hư Hoàn Bạch tam thiếu gia thường ăn sao, là của Thái Hậu ban cho mà."
Tâm niệm Sở Vân Trạch thay đổi thật nhanh, thay đổi sắc mặt, "Kêu thái y tới...... gọi hai người."
Phó Mẫn Đạt lãnh mệnh, đi ra ngoài.
Sở Vân Trạch nhìn về phía Thanh Bình, hỏi: "Thiếu gia nhà ngươi gần đây có khỏe không?"
Thanh Bình nghĩ đến bệnh tình của Bạch Đàn Khinh, trên mặt hiện lên u sầu, "Khởi bẩm bệ hạ, thiếu gia nhà ta thân thể vẫn như thế chưa khoẻ."
"Nếu ngươi đưa đồ vật đến rồi thì về chăm sóc thiếu gia nhà ngươi đi, thuận tiện giúp Cô hỏi thăm y một tiếng." Sở Vân Trạch sợ chuyện mình làm sau đây dọa đến Thanh Bình, mặc dù Thanh Bình là một tỳ nữ bên cạnh người kia nhưng chỉ cần chuyện có liên quan đến Bạch Đàn Khinh, đều đáng để hắn nhìn với con mắt khác.
"Vâng, bệ hạ." Thanh Bình lui xuống.
Phó Mẫn Đạt đưa hai thái y đi vào trong điện, "Bệ hạ, thái y mời tới rồi."
Hai thái y này, một già một trẻ, nhưng y thuật đều vô cùng cao minh. Bọn họ nhìn thấy Sở Vân Trạch đều quỳ rạp xuống đất, miệng xưng vạn tuế.
Sở Vân Trạch ném hộp trong tay, viên thuốc lăn trên mặt đất, "Các ngươi nhìn xem đây là thuốc gì?"
Hai thái y bị động tác của Sở Vân Trạch làm hoảng sợ, sau đó nhặt viên thuốc trên mặt đất lên, cẩn thận phân biệt.
Sở Vân Trạch trước nhìn về phía thái y lớn tuổi, "Ngươi nói trước, đây là thuốc gì?"
Lão thái y nói: "Hồi bẩm bệ hạ, đây là Linh Hư Hoàn, bên trong có rất nhiều dược liệu quý hiếm, có thể giúp người hàm dưỡng thân thể, kéo dài tuổi thọ."
Sở Vân Trạch đứng lên, đi đến trước mặt lão thái y, "Ngươi còn lời gì muốn nói không?"
Lão thái y thấy Sở Vân Trạch tới gần mình, thân thể liền run lên, "Thuốc... thuốc này có thể an cùng tạng phủ, thông kinh thông suốt, là một phương thuốc tốt."
Sở Vân Trạch rút bội kiếm của mình, một kiếm chặt bỏ đầu lão thái y, máu bắn lên người và mặt hắn. Bội kiếm của hắn là lễ vật sư phụ Cao Hạc Hiên đưa cho lúc hắn hai mươi tuổi, tên là "Khứ Sát". Rõ ràng là kiếm dùng để giết người, lại gọi là "Khứ Sát", thật là châm biếm.
*Khứ Sát (去杀): 去 nghĩa là từ bỏ, 杀 nghĩa là giết, Khứ Sát nghĩa là "Không giết người".
Đầu của lão thái y nhanh như chớp lăn đến bên chân thái y trẻ tuổi. Thái y trẻ tuổi kêu thảm thiết một tiếng, bò bò sang bên cạnh.
Khuôn mặt dính máu của Sở Vân Trạch giống như ác quỷ khủng bố. Hắn nhìn về phía thái y trẻ tuổi, cười dữ tợn, "Bây giờ, đến ngươi nói."
"Thần...... thần......" Thái y trẻ tuổi nửa ngày cũng chưa nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Ngươi muốn nói gì, thì cần phải nghĩ kỹ." Sở Vân Trạch dừng một chút, "Ngươi nói thật, khả năng về sau sẽ chết. Nhưng ngươi nói láo, ngươi bây giờ sẽ chết."
Tuổi trẻ thái y cúi thân mình, dán trán trên mặt đất, "Linh Hư Hoàn xác thật là cách hay để chữa bệnh, nhưng viên thuốc này dùng lượng không đúng, có vài phần dược liệu nhiều hơn một ít, dùng lâu dài, ngược lại sẽ tổn hại thân thể, còn có khả năng dẫn tới người bệnh chết yểu."
Sở Vân Trạch nghe xong thái y trẻ tuổi nói, thật lâu không nói gì.
Thái y trẻ tuổi không biết Sở Vân Trạch trong lòng nghĩ gì, thân thể y nhẹ run lên. Y tuy nói thật, nhưng vẫn không thể khẳng định mình có thoát được một mạng trong tay vị bạo quân này không.
Sở Vân Trạch đang hận, hận mẫu thân thân sinh của mình. Hắn trước kia chưa bao giờ hận mẫu thân của mình, cho dù mẫu thân hắn chưa từng cho hắn một chút quan tâm. Bởi vì không có yêu, cho nên cũng không có hận. Hắn với mẫu thân của hắn, chẳng qua là hai người xa lạ có cùng quan hệ huyết thống mà thôi. Nhưng mà, hắn không thể chịu đựng kẻ nào đó muốn cướp đi sinh mệnh ánh sáng của hắn. Nếu có người muốn làm như vậy, đó chính là kẻ thù của hắn.
Hắn nói với thái y trẻ tuổi: "Ngẩng đầu lên."
Thái y trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dám nhìn Sở Vân Trạch, đôi mắt nhìn dưới mặt đất. Khuôn mặt y thập phần thanh tú, hào hoa phong nhã.
Sở Vân Trạch đi đến trước mặt thái y trẻ tuổi, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Tuổi trẻ thái y đáp: "Trang Hàn Mặc."
Sở Vân Trạch liếc nhìn thái y trẻ tuổi liếc một cái, nói: "Cô nhớ kỹ rồi."
Nói xong, hắn liền đi ra điện Hỏa Ô.
Phó Mẫn Đạt vội vàng đi theo sau Sở Vân Trạch, "Bệ hạ, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là xem mẫu hậu tốt của Cô rồi." Sở Vân Trạch nói ra những lời này, cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.
......
Bạch Đàn Khinh từ trong ngủ mơ tỉnh lại, phát hiện Bạch Hồng Tẫn ngồi ở mép giường y. Y ngồi dậy, gọi một tiếng "Phụ thân".
Bạch Hồng Tẫn là một nam tử trung niên ngọc thụ lâm phong, khóe mắt có vết nhăn rất nhỏ, nhưng mà điều này nào không tổn hao gì tới vẻ tuấn mỹ của ông, ngược lại có loại mị lực trầm ổn trải qua năm tháng. Không biết có nhiều ít nữ tử muốn làm vợ kế của ông, nhưng từ sau khi thê tử của ông qua đời cũng không tái thú nữa.
Ông nhìn Bạch Đàn Khinh, ôn thanh nói: "Đàn Khinh."
Bạch Đàn Khinh chớp chớp mắt, hỏi: "Phụ thân sao lại tới thăm con?"
Bạch Hồng Tẫn ôn nhu hỏi: "Gần đây có ngoan ngoãn uống thuốc không, thân thể có thấy tốt hơn chưa?"
Bạch Đàn Khinh bĩu môi nói: "Con vẫn ngoan ngoãn uống thuốc mà."
"Ta biết Đàn Khinh ngoan nhất mà." Bạch Hồng Tẫn nhìn chăm chú khuôn mặt Bạch Đàn Khinh, giúp Bạch Đàn Khinh sửa sang lại một chút tóc rối. Ông có ba người con trai, hai đứa trước lớn lên đều giống ông, chỉ có tiểu nhi tử lớn lên giống vong thê của ông, hơn nữa tiểu nhi tử bệnh tật ốm yếu, bởi vậy ông đối với tiểu nhi tử này đặc biệt yêu thương.
"Phụ thân yên tâm, thân thể của con nhất định sẽ càng ngày càng tốt." Nguyên nhân giúp thân thể Bạch Đàn Khinh càng tốt, hiển nhiên là không dùng Linh Hư Hoàn.
Bạch Hồng Tẫn "Ừm" một tiếng nhưng lại không tin tưởng lời nói của Bạch Đàn Khinh, chỉ coi như là an ủi con. Ông nói: "Còn có một việc, hạ nhân nói cho ta con bảo Thanh Bình tiến cung."
Bạch Đàn Khinh thấp giọng nói: "Con có chuyện, muốn Thanh Bình nói cho bệ hạ."
Y không nói là chuyện gì, bởi vì y sợ nói sự thật ra sẽ làm Bạch Hồng Tẫn lo lắng. Chuyện của y, chính y có thể giải quyết.
Bạch Hồng Tẫn cũng không có truy vấn, "Ta biết con là một đứa trẻ thông minh, trong lòng con biết rõ là được"
Bạch Đàn Khinh gật gật đầu, "Lòng con biết rất rõ."
Bạch Hồng Tẫn trầm mặc một lát, nói: "Con cùng bệ hạ...... đừng thân cận quá, tuy rằng bệ hạ đối đãi với con rất tốt, nhưng gần vua như gần hổ, tuy rằng hổ có đôi khi thoạt nhìn giống mèo, nhưng hổ vẫn chính là hổ."
"Con với bệ hạ......" Bạch Đàn Khinh không nói tiếp, y không biết nên nói như thế nào. Y với Sở Vân Trạch, rốt cuộc là quan hệ gì đây? Nếu là trước đây y có thể bằng phẳng mà nói ra y cùng Sở Vân Trạch là bằng hữu, nhưng sau khi biết Sở Vân Trạch đối với y có mang tình ý, thì không giống nhau nữa.
Bạch Hồng Tẫn cầm bàn tay đặt bên ngoài chăn của Bạch Đàn Khinh, "Con không phải sợ, cho dù trời có sập xuống, cũng có phụ thân thay con chống."
Bạch Đàn Khinh nắm lại tay Bạch Hồng Tẫn, ấm áp từ trên tay Bạch Hồng Tẫn truyền đến làm y không nhịn được tươi cười.
Bạch Hồng Tẫn thấy Bạch Đàn Khinh cười, bản thân cũng cười.
Giữa phụ tử hai người, có một dòng ôn nhu chảy xuôi. . Truyện Kiếm Hiệp
Đột nhiên, Bạch Tàn Dương hấp tấp mà đi vào phòng, cao giọng nói: "Đàn Khinh!"
Bạch Hồng Tẫn nhìn thấy bộ dáng lỗ mãng của Bạch Tàn Dương cái, nhăn mày lại.
"Phụ thân, người cũng ở đây." Bạch Tàn Dương nhìn thấy Bạch Hồng Tẫn, thè lưỡi.
Bạch Hồng Tẫn trách mắng: "Bộ dạng này của con nếu làm đệ đệ con sợ thì làm sao?"
Bạch Tàn Dương mặc kệ Bạch Hồng Tẫn, cười hì hì nói với Bạch Đàn Khinh: "Đàn Khinh, đệ xem ta mang cho đệ cái gì nè."
Hắn quơ quơ đồ chơi làm bằng đường trong tay, sau đó đưa món đồ chơi làm bằng đường cho Bạch Đàn Khinh. Hắn thường xuyên mang mấy món kỳ kỳ quái quái cho Bạch Đàn Khinh, có khi là đồ ăn, có khi là đồ chơi.
Đồ chơi làm bằng đường khoác áo choàng màu đỏ, là bộ dáng tiểu thiếu niên, có chút giống Bạch Đàn Khinh.
Bạch Đàn Khinh cầm đồ chơi làm bằng đường, cười, "Cảm ơn nhị ca."
Bạch Tàn Dương ôm Bạch Đàn Khinh vào trong ngực, "Đệ thích là tốt rồi."
"Nhị ca lần này đi đâu vậy?" Bạch Đàn Khinh hỏi.
Bạch Tàn Dương vui sướng mà nói: "Ta tham gia hội thiếu niên anh hùng, còn giành được vị trí đầu bảng. Có người đem ta cùng người đứng thứ hai đến thứ tư hợp xưng thành 'Võ lâm Tứ công tử', ta là 'Cao Dương công tử'."
Bạch Đàn Khinh mở to hai mắt, "Nhị ca thật lợi hại."
Bạch Tàn Dương càng ôm chặt người trong lòng ngực, thân mật mà nói: "Nếu ai ức hiếp đệ, đệ cứ nói cho ta, ta nhất định đánh hắn đến tè ra quần. Cho hắn biết, đệ đệ của Bạch Tàn Dương ta không phải người dễ chọc."
"Con còn tỏ vẻ thất phu chi dũng." Bạch Hồng Tẫn không vui mà nói.
*Thất phu chi dũng: không chịu dùng mưu trí, chỉ dựa vào cái dũng của cá nhân.
Bạch Tàn Dương cãi lại nói: "Rõ ràng là phụ thân người quá cổ hủ."
Bạch Hồng Tẫn chỉ vào Bạch Tàn Dương nói: "Con......"
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Bạch Đàn Khinh buông đồ chơi làm bằng đường, một tay nắm lấy tay Bạch Tàn Dương tay, một tay khác nắm lấy tay Bạch Hồng Tẫn, sau đó để tay hay người chồng lên nhau, "Phụ thân con thích, nhị ca đệ cũng thích, nếu hai người cãi nhau con sẽ thương tâm đó."
Bạch Tàn Dương cùng Bạch Hồng Tẫn liếc nhau, không ầm ĩ nữa.
Bạch Đàn Khinh thân thể ốm yếu, cùng Bạch Hồng Tẫn với Bạch Tàn Dương nói một hồi liền lộ ra mệt mỏi.
Bạch Hồng Tẫn thấy Bạch Đàn Khinh thần sắc không tốt, nói: "Con nghỉ ngơi một lát đi."
Bạch Đàn Khinh "Ừm" một tiếng, cắm đồ chơi làm bằng đường ở đầu giường, nằm xuống.
Bạch Hồng Tẫn đắp chăn lên cho Bạch Đàn Khinh, nhét kín góc chăn, sau đó ông liếc Bạch Tàn Dương một cái, ý bảo Bạch Tàn Dương cùng ông đi ra ngoài.
Bạch Tàn Dương tuy rằng còn muốn cùng Bạch Đàn Khinh nhiều lời một lúc nữa, nhưng cũng biết tiểu đệ của mình thân mình không tốt, vì thế tay chân nhẹ nhàng mà cùng Bạch Hồng Tẫn đi ra ngoài.