Ồ, hóa ra là do Bùi Thừa không chịu để Lâm Tịnh Di tiếp tục ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh, nên Lâm Tịnh Di cảm thấy tủi thân nên tìm tới Thẩm Chi Quân khóc kể.
Thẩm Chi Quân biết được người con gái mình thầm yêu nhiều năm thấy uất ức, đương nhiên anh ta không chịu nổi nên mới xảy ra chuyện tối nay.
Thấy Kỷ Thời Vũ im lặng hồi lâu, Bùi Thừa tưởng cô không hiểu anh nói gì, liền giải thích: “Lời nói của tôi có thể không mạch lạc, nhưng đó là những gì tôi thực sự nghĩ, có hơi lộn xộn. “
“Có lẽ tôi hiểu ý của cậu rồi.” Kỷ Thời Vũ nói.
“Vậy, vừa rồi tôi nói là tôi chỉ thích mình cậu, cậu có hiểu không?” Bùi Thừa hỏi.
Kỷ Thời Vũ ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi mở miệng, rồi lại ngậm lại, cắn môi, như đang do dự rối rắm.
“Vậy?” cô hỏi vặn lại, “Cậu thích tôi thì sao?”
“Cho nên cậu đòi tôi cũng phải thích cậu sao?” Kỷ Thi Vũ tức giận hỏi.
“Cậu biết tôi không có ý đó mà,” Bùi Thừa buồn bã cụp mắt xuống, “Tôi chỉ muốn cậu biết…”
Bùi Thừa ngừng nói nửa chừng.
Kỷ Thời Vũ nhận ra mình đã đi quá xa, thấp giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi...”
Rồi cô cáu kỉnh đá vào đám cỏ bên đường, nói không được mà nuốt xuống cũng không được.
“Quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Bùi Thừa chủ động mở miệng.
Kỷ Thời Vũ gật đầu, hai người cũng không nói chuyện nữa.
Khi đến cổng đại học A,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-nhu-nhuoc-khong-the-tu-ganh-vac/3477833/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.