Bùi Thừa tiêu hóa xong đống tin tức này xong, lại hỏi: “Tôi có nhìn thấy Hoàng Mộng Tuyết còn ngồi trên xe lăn nữa?”
Nghe thấy vậy Kỷ Thời Vũ nhẹ nhàng nói “À” một tiếng: “Khoảng thời gian trước tôi với bọn họ có đi leo núi với nhau. Hoàng Mộng Tuyết bị ngã từ trên núi xuống, bị gãy xương ở nhiều chỗ.”
“Nghiêm trọng như thế à?” Bùi Thừa kinh ngạc nói.
Kỷ Thời Vũ gật đầu: “Bị ngã từ trên vách núi xuống, may mà có một cành cây mọc ngang ra đỡ được chứ nếu không thì không chỉ có gãy xương đâu.”
“Không ngờ là trong một kì nghỉ hè lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Kỷ Thời Vũ cũng nhẹ giọng phụ họa: “Cũng không phải là, 8 giờ đương cũng chưa nhanh như vậy tiết tấu.”
“Hả, cái gì cơ?” Bùi Thừa có chút thắc mắc hỏi.
Giọng nói của Kỷ Thời Vũ khá nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy. Chỗ mà anh thắc mắc không phải là cô đang nói gì đấy mà là cách cô cảm thán.
Khiến cho người ta cảm thấy lạ lạ, có phần giống như lời cảm thán của người ngoài cuộc vậy.
Kỷ Thời Vũ cũng lười lặp lại lần nữa thế nên nhún vai, giả vờ như nói ”À” một tiếng, nói: “Không có gì.”
Hai người đi về phía nhà ăn. Lúc này thì đột nhiên điện thoại của Kỷ Thời Vũ hiện lên tin nhắn.
Cô vừa mở ra liền thấy tin nhắn của Kỷ Vân Thời. Kỷ Vân Thời hỏi cô đang ở đâu? Có đi ăn cơm chung không?
Kỷ Thời Vũ vừa nghĩ vừa tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-nhu-nhuoc-khong-the-tu-ganh-vac/3477827/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.