Tiểu khu Quân Điều Hoa Đình này là cô đã sống cùng với Bùi Thừa 5 năm, phòng này cô đã ở hơn một nghìn ngày đêm, cô đương nhiên sẽ không cảm thấy xa lạ.
Thế cho nên cô mới đi vào nơi này, tất cả hành vi đều cảm thấy rất tự nhiên.
Haizzz, đều do cô uống quá nhiều rượu, ký ức xuất hiện lẫn lộn.
Kỷ Thời Vũ còn đang rầu rĩ, Bùi Thừa mở miệng hỏi: “Lúc trước cậu đã tới nơi này rồi sao?”
Kỷ Thời Vũ chần chờ “A” một tiếng, ngay sau đó vội vàng phủ nhận: “Không có, không có, tớ chưa có tới đây.”
Nghe được câu trả lời của cô, Bùi Thừa càng ngốc, “Vậy câu cậu vừa nói ‘Chẳng lẽ nơi này là Quân Điều Hoa Đình’ kia là có ý gì?”
“A, cái này…..” Kỷ Thời Vũ khó xử gãi gãi tóc.
“Cái kia, nếu không, tớ trước đi thay quần áo cái đã, mặc áo ngủ nói chuyện với cậu có chút kỳ quái.” Cô nói sang chuyện khác.
Bùi Thừa ngơ ngác gật đầu, như là còn chưa phản ứng được chuyện này.
Cô đi đến phòng tắm, nhìn một màn vừa rồi, dùng tay che trán lại với tâm trạng chán chường.
Trời ạ! Lúc cô tắm rửa cởi quần áo xả ngay trên đất, bây giờ quần áo ướt hết rồi.
Đây là muốn cô phải làm sao a?
Uống rượu hỏng việc.
Kỷ Thời Vũ trải qua chuyện lúc nãy, bốn chữ đầy đủ cảm nhận này được khắc sâu trong đầu.
Làm sao bây giờ? Đợi lát nữa đi ra Bùi Thừa hỏi cô sao lại xuất hiện ở đây, muốn cô phải giải thích như thế nào bây giờ.
Hiện giờ thời gian hẳn cũng không còn sớm, đến lúc đó mẹ lo lắng, gọi điện thoại cho cô làm sao bây giờ?
Giờ phút này đầu cô rối như tơ vò.
Kỷ Thời Vũ ủ rũ cụp đuôi ra khỏi phòng tắm, phát hiện Bùi Thừa không biết đã ra phòng khách từ khi nào.
Bùi thừa thấy cô không thay quần áo, liền hỏi cô: “Sao không thay quần áo?”
Kỷ Thời Vũ bất đắc dĩ cười khổ hai tiếng: “Ha hả, quần áo ướt hết rồi.”
Cho dù là tận mắt nhìn thấy, Bùi Thừa cũng không thể tin được, Kỷ Thời Vũ thật đúng là ở trong phòng tắm tắm rửa.
Còn, mang dép lê của anh.
Nghĩ vậy, Bùi Thừa nhịn không được mà dời tầm mắt về phía chân Kỷ Thời Vũ.
Dép lê của anh, đối với cô mà nói thì size dép quá to. Đôi bàn chân trắng nõn giấu trong đôi dép lê to lớn, đem đôi chân trắng tinh như ngọc càng thêm nhỏ xinh.
Thoạt nhìn có vẻ như tiểu hài tử đáng yêu trộm mang giày của người lớn.
Kỷ Thời Vũ chú ý tới tầm mắt của Bùi Thừa, theo bản năng cúi đầu nhìn vào người mình.
Nháy mắt nhìn thấy giờ phút này mình đang mang dép lê của anh, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.
Ông trời ơi, cô thế mà còn mang dép lê của Bùi Thừa!
Giờ phút này đối với cô mà nói, hận không thể tìm một khe đất chui đầu vào.
“Cậu, thật sự tắm rửa ở đây?” Bùi Thừa dời tầm mắt đi chỗ khác, sau đó nhịn không được, đem nghi vấn trong lòng mình thốt ra.
“Ha ha ha…” Kỷ Thời Vũ lại phát ra mấy tiếng cười khổ, không nói gì/
Nếu không thì sao, cô không tắm rửa, làm gì phải mặc áo tắm của anh.
Cô lại không có đam mê đặc biệt gì.
Vừa mới nhớ ra còn chuyện di động, Kỷ Thời Vũ vội vàng ra huyền quan tìm túi xách của mình, sau đó lấy di động từ trong túi ra.
Kỷ Thời Vũ nhấn nhấn di động, di động không hiện lên như cô mong muốn.
Điện thoại hết pin?!
Xong!!
Hoàn toàn Babi Q!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, cô đột nhiên mất tích, di động tắt máy không điện được.
Mẹ Kỷ biết thời gian cô đi ra ngoài, cho nên hẳn là tới giờ cô nên về lại không về, sẽ gọi điện thoại cho cô.
Có lẽ cuộc gọi đầu tiên, mẹ Kỷ gọi được nhưng không ai nhấc máy.
Giờ phút này mẹ nhất định sẽ bắt đầu lo lắng, cũng gọi tiếp cuộc điện thoại thứ hai.
Nhưng mà, gọi một hồi, bà phát hiện điện thoại con gái mình tắt máy!
Bây giờ, lòng mẹ cô nhất định là nóng như lửa đốt, sau đó gọi điện thoại cho Trần Nhược Yên.
Không hề nghi ngờ, bảo đảm Trần Nhược Yên sẽ nói: “Dì à, Thời Vũ về rồi ạ, cháu tận mắt nhìn thấy cậu ấy lên taxi mới rời đi.”
A a a a!
Kỷ Thời Vũ đau khổ mà bứt tóc.
Bùi Thừa thấy bộ dáng sốt ruột mà không biết phải làm sao của Kỷ Thời Vũ, liền lo lắng mà dò hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”
Nghe Bùi Thừa hỏi chuyện, Kỷ Thời Vũ mới ý thức được, hiện tại không phải lúc chỉ lo lắng suông, mà phải tìm biện pháp giải quyết vấn đề mới được.
Nếu không, càng kéo dài sự tình chỉ càng thêm nghiêm trọng, nói không chừng có lẽ mẹ sẽ tới cục Cảnh Sát báo nguy.
“Ở đây có sạc điện thoại không?” Kỷ Thời Vũ hỏi.
Bùi Thừa gật gật đầu, anh cũng nhìn ra Kỷ Thời Vũ đang sốt ruột.
Anh không nói hai lời, đi vào phòng ngủ chính, từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra dây sạc cùng cục sạc di động đưa cho Kỷ Thời Vũ.
Kỷ Thời Vũ vội vàng tìm ổ cắm điện cắm sạc vào, vài phút sau, di động tự động mở máy.
Trong nháy mắt kia di động vừa mở lên, “Reng reng reng” phát ra vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Có cuộc gọi nhỡ mẹ cô gọi, có cái thì ba cô gọi, còn có mấy người Trần Nhược Yên gọi cho cô.
Tin nhắn điện thoại và Wechat hỏi cô đang ở nơi nào, sao lại không nghe điện thoại.
Chỉ cần nhìn vào những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn này, Kỷ Thời Vũ đã cảm thấy da đầu tê dại.
Cô nhìn thời gian, hiện tại đã là 10 giờ 43 phút tối.
Cô thế mà lại ngủ ở đây hai tiếng rồi.
Nếu có thể, cô thật muốn tát cho mình một cái chết quách đi.
Trước tiên cô gọi lại cho mẹ, trong nháy mắt mẹ Kỷ nhấc máy lên, thanh âm run rẩy.
“Tiểu Vũ, con không sao chứ? Bây giờ con đang ở đâu?”
Thanh âm Kỷ Thời Vũ cũng hơi run run, chẳng qua là cô đang sợ hãi.
“Mẹ, con không có việc gì, con chơi quên mất thời gian, điện thoại di động hết pin tắt máy cũng không biết.” - App TY T
Không có biện pháp, cô tới nhà Bùi Thừa, cái tình huống này khẳng định không thể nói với ba mẹ, cô chỉ có thể bịa ra một lời nói dối để lừa bọn họ.
Vừa nghe thấy âm thanh Kỷ Thời Vũ vẫn bình thường, mẹ Kỷ đầu bên kia điện thoại thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi thở dài nhẹ nhõm, chính là một trận lôi đình.
“Con cùng ai ra ngoài chơi, còn chơi đến quên mất thời giờ, cũng không biết nói trước với ba mẹ một tiếng, con không biết trễ như vậy con còn chưa về nhà, ba mẹ rất lo lắng cho con không hả?”
Kỷ Thời Vũ không nói gì, nhưng bởi vì giọng mẹ Kỷ quá lớn, Bùi Thừa đứng ở một bên đều có thể mơ hồ nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
“Con coi con đó, nếu con gọi trễ chút nữa, mẹ và ba con đã đi đến cục công an báo án rồi.” Mẹ Kỷ trách cứ nói.
Quả nhiên, may là cô tỉnh kịp thời, nếu như còn ngủ đến hừng đông chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Mẹ Kỷ thấy Kỷ Thời Vũ bên kia không hé răng, đại khái cũng minh bạch, con gái đây là biết sai rồi.
Ba Kỷ vẫn luôn đứng một bên nháy mắt ra hiệu cho bà, bảo mẹ Kỷ kiềm chế lại một chút.
Sau khi phát tiết hết tức giận trong lòng, mẹ Kỷ hít sâu mấy cái, tận lực thả chậm thanh âm, nhưng vẫn rất nghiêm khắc dị thường.
“Con ra ngoài chơi cùng ai, ở đâu? Cũng không nói trước với ba mẹ một tiếng, thậm chí còn chơi đến không biết điện thoại hết pin từ khi nào?”
Kỷ Thời Vũ không dám hé răng, bởi vì cô còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với mẹ Kỷ.
Không đợi Kỷ Thời Vũ nghĩ lý do hợp tình đúng lý, bên này mẹ Kỷ đã bắt đầu suy đoán: “Là cùng bạn học nam ra ngoài đi chơi phải không?”
Kỷ Thời Vũ lại không nói chuyện.
Cô do dự có nên thừa nhận hay không, hiển nhiên, nếu cô thừa nhận đối phương là “Bạn học nam”, nói vậy không phải cô đang tự đặt một bãi mìn lên người sao.
Nhưng nếu cô không nhận, lấy tác phong hành sự của mẹ Kỷ, bà nhất định sẽ lập tức hỏi lại, không, đó là ai.
Hiện tại cô còn chưa nghĩ ra lý do thích hợp, nếu bị mẹ hỏi, cô chắc chắn sẽ ấp a ấp úng không trả lời, mẹ cô khẳng định thấy càng thêm khả nghi truy hỏi đến cùng.
Lúc này Kỷ Thời Vũ trầm mặc suy nghĩ chốc lát, mẹ Kỷ coi như cô chột dạ cam chịu, liền hỏi ra suy đoán trong lòng.
“Có phải là cái cậu Bùi Thừa kia không?”
Nghe được hai chữ “Bùi Thừa” này, Kỷ Thời Vũ nheo mắt, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Bên này, Kỷ Thời Vũ còn chưa phản ứng lại suy đoán chính xác của mẹ Kỷ, mẹ Kỷ lại tiếp tục đánh thêm một tia sét.
“Cậu Bùi Thừa đó, hiện tại có phải cậu ấy ở bên cạnh con không?” Mẹ Kỷ lại hỏi.
Vãi chưởng, mẹ cô gắn máy theo dõi trên người cô sao!
“Sao nãy giờ con không nói chuyện, biến thành người câm à.” Mẹ Kỷ lại lạnh giọng trách cứ, tiếp tục ép hỏi, “Phải hay không phải?”
“Không phải.” Kỷ Thời Vũ ủy khuất nói.
Không có biện pháp, cô chỉ có thể căng da đầu hết sức phủ nhận, rốt cuộc, nói tóm lại cô không thể thừa nhận a.
“Không phải? Vậy con nói xem hiện tại con đang đi chơi cùng ai, nam sinh hay nữ sinh, nếu là nữ sinh thì bảo con bé tiếp điện thoại của mẹ.” Mẹ Kỷ nói rõ ý nghĩ của mình.
Quả nhiên, không hổ là mẹ cô, suy nghĩ rõ ràng nghiêm cẩn, trực tiếp đánh cho cô không có đường lui.
“Mẹ, giải thích qua điện thoại không rõ ràng, để cho con về nhà giáp mặt giải thích với mẹ nha.” Kỷ Thời Vũ làm nũng mang theo chút cầu xin nói.
Hiện tại đã nghĩ không ra lý do, vậy chỉ có thể kéo dài thời gian, trên đường về nhà rồi nghĩ tiếp lý do hợp lý.
“Có thể, khi nào con về? Có muốn ba con lái xe tới đón con không?” Mẹ Kỷ hỏi.
“Không cần, không cần, con tự gọi xe là được, nhanh thôi, khoảng nửa tiếng.” Kỷ Thời Vũ vội vàng nói.
Ngàn vạn lần không thể để ba Kỷ tới đây đón cô.
“Ừm, lên xe nhắn tin cho mẹ, trên đường cẩn thận.” Mẹ Kỷ nói.
Kỷ Thời Vũ dạ vâng liên tục, lúc này mẹ Kỷ mới không tha mà ngắt điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Thời Vũ lại nhắn tin cho Trần Nhược Yên báo bình an.
Kỷ Thời Vũ xử lý xong hết thảy, vừa mới chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, lại ý thức được vấn đề nghiêm trọng khác.
Quần áo của cô thì sao bây giờ?
Không biết vào giờ này trung tâm mua sắm còn mở cửa không nữa, nhưng vô luận trung tâm có mở cửa hay không, cô mặc một thân áo tắm như này, khẳng định không thể đi ra ngoài.
Cho nên, cô đem tầm mắt nhìn về phía Bùi Thừa.
“Bùi Thừa, cậu có thể tới trung tâm mua sắm mua giúp tớ một bộ quần áo được không?” Kỷ Thời Vũ cắn môi, vô cùng đáng thương mà hỏi anh.
Bùi Thừa nhìn giờ, nói: “Sắp 11 giờ rồi, trung tâm mua sắm chắc cũng đã đóng cửa.”
“A, vậy làm sao bây giờ?” Nghe Bùi Thừa nói thế, khuôn mặt Kỷ Thời Vũ đau khổ, “Tớ không thể mặc như thế này về nhà, mẹ tớ chỉ cho tớ nửa tiếng để về nhà thôi.”
Cô bất lực ngồi xổm xuống, vùi đầu vào áo tắm.
Nếu có thể làm lại từ đầu, có chết cô sẽ không dính đến một ngụm rượu.
“Cũng không phải là không có cách.” Bùi Thừa nói.
“Cậu từ từ đợi tớ.” Nói xong, anh liền chạy vào phòng ngủ phụ.
Sau đó cô nghe được tiếng con dao cắt băng dán, hẳn là Bùi Thừa mở cái rương bị đóng chặt.
Qua vài phút, Bùi Thừa lấy ra một cái váy hai dây.
Kiểu dáng của váy mang hơi hướng cổ điển, màu sắc cũng bị giặt nên nhìn có chút cũ.
Kỷ Thời Vũ như thấy cứu tinh, nhận lấy váy hai dây.
Ngực váy có chơi thấp, lại là loại có mang theo miếng lót ngực.
Loại váy hai dây này đối với người đang không có mặc nội y mà nói, quả thực chính là đại cứu tinh!
“Đây là váy của mẹ tớ, cậu mặc xong nhớ trả lại cho tớ nhé.” Bùi Thừa nhìn chăm chú váy hai dây trong tay Kỷ Thời Vũ nói.
Trong ánh mắt Bùi Thừa, cô có thể nhìn ra, cái váy này rất ý nghĩa đối với anh.
Kỷ Thời Vũ dùng sức gật đầu: “ n, tớ nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn cho cậu.”
Mắt Bùi Thừa lại nhìn váy hai dây, như là nhớ tới cái gì đó, nói thêm: “Từ từ.”
Dứt lời, anh lại chạy vào phòng ngủ phụ.
Tìm kiếm trong chốc lát, Bùi Thừa đi ra, trên tay nhiều hơn một cái áo choàng ren.
Có vẻ chiếc áo choàng ren trắng màu trắng này vừa vặn rất hợp với váy hai dây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]