Chương trước
Chương sau
Nghe bố Kỷ nói, Bùi Thừa liền minh bạch, có lẽ bố Kỷ có hiểu lầm gì đó anh vội giải thích: “Chú ơi người hiểu lầm rồi, cháu tuy rằng thích Kỷ Thời Vũ, nhưng mà chúng cháu không có yêu sớm.”

Nghe vậy bố Kỷ khó hiểu nhìn anh, biểu tình kia như đang hỏi “Có ý gì”.

Bùi Thừa đem lời vừa nói lặp lại: “Tuy rằng cháu thích Kỷ Thời Vũ nhưng cậu ấy đã nói rằng cậu ấy không thích cháu, hơn nữa cậu ấy nói cậu ấy sẽ không yêu sớm.”

“Thật không?” Bố Kỷ bán tín bán nghi mà nhìn anh.

Bùi Thừa biểu tình chân thành tha thiết gật đầu.

“Nếu đúng là vậy, vậy từ giờ đến trước khi thi đại học, ta muốn cháu không đến tìm con gái của ta nữa.” Bố Kỷ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Bùi Thừa không tỏ thái độ.

Anh phản ứng như thế bố Kỷ cũng đoán được trước, ông muốn giở bài tình cảm gia đình ra.

“Cháu có biết thi đại học đối với gia đình bình thường như chúng ta có bao nhiêu quan trọng không?” Bố Kỷ hỏi anh.

Bùi Thừa nhìn về phía bố Kỷ, đại khái cũng hiểu ý tứ trong lời ông nói.

Anh gật đầu trả lời: “Cháu biết.”

Bố Kỷ nhìn anh, nghĩ thầm, biết liền tốt.

“Nếu cháu biết thi đại học đối với Tiểu Vũ quan trọng như nào, chú không hy vọng cháu trở thành nhân tố quấy nhiễu Tiểu Vũ thi đại học.” Bố Kỷ nghiêm túc mà nói.

“Nếu cháu thật sự thích con bé như lời cháu nói.” Nghĩ nghĩ, bố Kỷ bổ sung nói.

Bùi Thừa nhìn ông, trong mắt tựa hồ trộn lẫn vài phần không vui.

Bố Kỷ nhận thấy ánh mắt không vui của Bùi Thừa, tận tình khuyên bảo: “Các cháu hiện tại vẫn còn quá trẻ, không rõ thật sự yêu một người, là mong muốn cô ấy càng ngày càng tốt, mà không phải làm cô ấy thả chậm bước đi để thích ứng với cháu.”

Lần này Bùi Thừa không lựa chọn trầm mặc, thành khẩn thẳng thắn nói ra lời trong lòng: “Chú Kỷ, cháu không có làm cậu ấy thả chậm bước đi để thích ứng với cháu.”

Bố Kỷ nghe Bùi Thừa nói, cảm xúc có chút kích động: “Cậu như thế nào nói không có làm con bé thả chậm bước, tôi vừa mới hỏi thành tích của cậu kết quả đếm ngược. Thành tích Tiểu Vũ không cần tôi nói cậu cũng biết, cậu như vậy chẳng lẽ không liên lụy đến con bé sao?”

Vừa nói xong, bố Kỷ cảm thấy lời nói của ông hơi quá đáng, sợ sẽ tạo ra tâm lý phản nghịch cho Bùi Thừa, vội vàng thả lỏng ngữ khí giải thích: “Có lẽ ý của cháu không phải như vậy, nhưng…..”

Bố Kỷ nói chưa xong đã bị Bùi Thừa đánh gãy lời nói: “Chú Kỷ, chú muốn cháu làm như thế nào, chú cứ nói thẳng đi.”

Bố Kỷ sửng sốt khi nghe Bùi Thừa nói, chần chờ một lúc rồi nói: “Hiện tại cách thời gian kỳ thi đại học diễn ra còn hai tháng, nếu cháu thật tình thích Tiểu vũ, thật sự muốn tốt cho con bé thì trước khi thi đại học, các cháu không được gặp mặt, để tâm tư Tiểu Vũ đặt hết trong học tập.”

Bố Kỷ sợ ông đưa ra yêu cầu này, Bùi Thừa không có cách nào tiếp thu, lập tức tung ra “Nhưng mà”.

“Đến sau khi thi đại học xong, chuyện của các cháu ta sẽ không quản.”

Đưa ra yêu cầu nhưng đồng thời cho họ hy vọng thật đúng chỗ.

Bố Kỷ cảm thấy Bùi Thừa không lập tức đáp ứng, ít ra tâm lý không có bài xích.

Điều bố Kỷ không ngờ tới chính là, Bùi Thừa không chút do dự gật đầu nói: “Được, cháu đồng ý với chú.”

Bố Kỷ cho rằng chính mình nghe lầm, hoặc là Bùi Thừa không hiểu ý tứ của ông, mắt hơi mở to trợn lên.

Bùi Thừa thấy biểu cảm của bố Kỷ, giải thích: “Chú Kỷ, cháu cảm thấy suy xét của chú rất có đạo lý, tuy rằng thi đại học đối với cháu chỉ là chuyện râu ria, cháu thi tốt hay không đều không thay đổi được việc cháu sau khi tốt nghiệp đại học về kế thừa gia sản. Nhưng Kỷ Thời Vũ và cháu không giống nhau, cháu có thể nhìn ra được cậu ấy có mục tiêu và lý tưởng của chính mình.”

Bố Kỷ: “.......”

Tên tiểu tử này như thế nào nói chuyện làm cho người khác không thoải mái vậy?

Dùng lời nói của con gái hình dung, là cái gì nga, à, Versailles*!

“Nam nhân nói lời giữ lấy lời.” Sợ Bùi Thừa chỉ là gạt ông, bố Kỷ hướng anh xác nhận nói.

“Bùi Thừa cháu nói ra lời hứa hẹn, nói được làm được.” Bùi Thừa trịnh trọng nói.

“Ngoéo tay đi.” Bố Kỷ dường như phản xạ có điều kiện thốt ra.

Bùi Thừa: “????”

Lời đã nói ra khỏi miệng, ông mới phản ứng lại, xấu hổ mà giơ tay gãi đầu: “Ha ha, thói quen, Tiểu Vũ luôn thích cùng chú ngoéo tay.”

“Quên đi, quên đi…”

Ông xấu hổ nói, sau đó lại thấy Bùi Thừa làm ra dấu ngoéo tay.

Bố Kỷ: “........”

Bố Kỷ sợ anh đổi ý, vội vàng giơ ngón út, cùng anh ngoéo tay đóng dấu, cũng nói: “Ngoéo xong tay liền không thể đổi ý.”

Bùi Thừa nhìn về phía ông: “.......”

Bố Kỷ lại ha ha ha cười giải thích: “Tiểu Vũ hay nói lời này.”

Bùi Thừa gật gật đầu.

—--

Bên này mẹ Kỷ mang theo Kỷ Thời Vũ đi thay quần áo, Kỷ Thời Vũ tìm được quần áo chuẩn bị thay. Vừa ngẩng đầu phát hiện mẹ Kỷ vẫn chưa đi ra: “Mẹ, con phải thay quần áo.”

Mẹ Kỷ xoay người một chút, lảng tránh nói: “Con thay đi, mẹ có chuyện muốn nói với con, ra ngoài nói không tiện.”

Kỷ Thời Vũ gật gật đầu, sau đó đem bức màn kéo lên..

Thay xong quần áo, Kỷ Thời Vũ hỏi: “Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con?”

Mẹ Kỷ nhìn về phía cô, sau đó rất là phiền muộn thở dài một hơi: “Con rất nhanh cũng thành niên rồi, nhưng có một số việc, người trẻ tụi con không phân biệt được nặng nhẹ.”

Mẹ Kỷ nói một đoạn lời dạo đầu thấm thía, lời dạo đầu phía sau mới chính là lời bà muốn nói với cô.

“Con rất nhanh liền phải thi đại học, dù có chuyện gì cũng không thể nào quan trọng hơn thi đại học. Chuyện yêu đương này về sau còn có nhiều thời gian, giai đoạn hiện tại của con, hẳn là nên đặt trọng tâm vào việc học.” Mẹ Kỷ nói ra lời thấm thía.

Kỷ Thời Vũ biểu tình có chút cạn lời: “Mẹ, rốt cuộc con phải nói như thế nào mẹ mới tin, con không có cùng cậu ấy yêu đương, con với cậu ấy nhiều lắm chỉ là quan hệ bạn học, bạn bè bình thường cũng không tính.”

Nghe được lời này, mẹ Kỷ lại làm bộ dáng bán tín bán nghi: “Thật sự?”

“Thật sự.” Kỷ Thời Vũ chân thành gật đầu.

Bà rất hiểu con gái mình, bất quá, nhìn biểu tình của con gái, thoạt nhìn không giống nói dối.

Mẹ Kỷ còn muốn hỏi cái gì, Kỷ Thời Vũ đột nhiên hắt xì ba cái liên tiếp, mẹ Kỷ lúc này nhớ tới, Kỷ Thời Vũ còn chưa có hạ sốt, vừa rồi còn bị nước xối ướt hết quần áo, phỏng chừng lại bị cảm lạnh.

Bà vội vàng giơ tay chạm vào trán Kỷ Thời Vũ, quả nhiên vừa mới cảm lạnh bây giờ lại nóng như lửa.

Mẹ Kỷ thở dài một hơi nói: “Lại phát sốt rồi.”

Dứt lời bà liền lấy từ trong bao ra thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm, sau đó rót nước ấm ra ly để cô uống thuốc.

“Uống thuốc rồi nằm ngủ một giấc đi.” Mẹ Kỷ nói.

Kỷ Thời Vũ ngoan ngoãn gật đầu, chui vào ổ chăn, uống viên thuốc không bao lâu liền bị buồn ngủ đánh úp.

Cô lười nhác ngáp một cái liền đi ngủ.

Mẹ Kỷ đắp cho cô cái chăn mỏng, ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Bùi Thừa đi xuống cầu thang.

Bùi Thừa thấy mẹ Kỷ liền lẽ phép chào hỏi, cũng hướng mẹ Kỷ từ biệt: “Dì, cháu đột nhiên có việc gấp, cháu xin phép về trước.”

Mẹ Kỷ có chút mờ mịt nhìn Bùi Thừa, lúc này bố Kỷ cũng từ trên cầu thang đi xuống dưới.

Bố Kỷ nhìn về phía bà, lập tức phát cho bà một ánh mắt, nhận được ánh mặt của bố Kỷ, mẹ Kỷ lập tức hiểu nguyên nhân Bùi Thừa đột nhiên rời đi.

Xem ra là chồng bà giảng đạo lý với Bùi Thừa có hiệu quả.

Trong ánh mắt mẹ Kỷ lộ ra vài phần kinh hỉ, có thể thuyết phục được Bùi Thừa, đương nhiên là kết quả tốt nhất.

“Kỷ Thời Vũ đâu ạ?” Bùi Thừa nhìn phía sau mẹ Kỷ, hỏi.

Mẹ Kỷ đúng sự thật trả lời: “Tiểu Vũ lại phát sốt, vừa uống thuốc đã ngủ rồi.”

“Lại phát sốt?” Bùi Thừa từ trong lời nói mẹ Kỷ bắt được từ trọng tâm.

Mẹ Kỷ gật gật đầu nói: “Đêm qua phát sốt, vốn dĩ đã uống thuốc hạ sốt, đã hạ sốt được đôi chút, nhưng vừa mới bị nước xối ướt quần áo phỏng chừng là bị cảm lạnh.”

Bùi Thừa lại hỏi, Kỷ Thời Vũ hôm qua vì sao lại phát sốt.

Mẹ Kỷ lắc đầu nói không phải rất rõ ràng, có thể gần đây biến đổi khí hậu nên cảm lạnh.

Thấy hai người vẻ mặt muốn anh nhanh chóng rời đi, anh cũng không ở lại lâu, gọi điện thoại cho tài xế, sau đó liền ra cửa qua ven đường cách đó không xa đợi.

Kỷ Thời Vũ tỉnh dậy chuyện đầu tiên làm là cầm lấy điện thoại theo thói quen xem giờ.

Hiện tại là 4 giờ 50 phút chiều, cô thế mà ngủ tận ba tiếng!

Bất quá ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trạng thái cơ thể tốt hơn rất nhiều, đầu cũng không đau như lúc trước.

Kỷ Thời Vũ click mở Wechat, Bùi Thừa nhắn cho cô vài tin nhắn.

—--- Trong nhà đột nhiên có việc, tớ về nhà trước.

—--- Nghe dì nói, giữa trưa cậu bị tớ làm ướt quần áo, dính lạnh nên lại phát sốt.

—--- Hiện tại khá hơn chút nào chưa?

—--- Xin lỗi, đều tại tớ.

—--- Dì nói tối hôm qua cậu phát sốt, là cảm lạnh sao?

Bùi Thừa một chút cũng không nghĩ tới do Kỷ Thời Vũ ăn nhiều kem dẫn tới bị cảm lạnh.

Kỷ Thời Vũ nằm ở trên giường đánh chữ, theo đúng sự thật trả lời.

—--- Hôm đó là tớ ăn nhiều kem, sau đó phát sốt.

—--- Thể chất của tớ không tốt, dễ bị cảm lạnh.

Bùi Thừa nhìn tin nhắn Kỷ Thời Vũ phát tới, biểu tình phức tạp.

Trên khung chat anh soạn hai chữ “Xin lỗi” sau đó nghĩ nghĩ, đem hai chữ này xóa đi.

Lúc này Kỷ Thời Vũ phát một tin nhắn tới.

—--- Cậu như thế nào đột nhiên về nhà, không phải là có quan hệ với bố tớ chứ?

—--- Không quan hệ, trong nhà đột nhiên có việc muốn tớ trở về.

Bùi Thừa đánh chữ trả lời tin nhắn.

Kỷ Thời Vũ gật gật đầu, trả lời: Vậy được.

Sau đó Bùi Thừa trả lời nhanh chóng: Nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Kỷ Thời Vũ phát tin nhắn xong, mẹ Kỷ vừa lúc lên đây kêu cô ăn cơm chiều.

Trong lúc ăn cơm, bà nội hỏi Bùi Thừa đi đâu rồi, mẹ Kỷ vội vàng trả lời. Nói xong bà cũng không quên quan sát phản ứng trên mặt Kỷ Thời Vũ.

Phản ứng của Kỷ Thời Vũ thật ra rất bình thường: “ n, con biết, cậu ấy có nói với con, cậu ấy nói nhà cậu ấy đột nhiên có việc muốn cậu ấy quay về.”

Phản ứng của Kỷ Thời Vũ vượt ngoài dự kiến của hai người.

Bọn họ cho rằng ít nhất Kỷ Thời Vũ sẽ tức giận chất vấn vì sao lại đuổi Bùi Thừa đi.

Hiện tại phản ứng này quá mức bình tĩnh đi.

Thật giống như quan hệ của cô cùng Bùi Thừa chỉ là quan hệ bạn học đơn thuần.

Chẳng lẽ bọn họ suy nghĩ nhiều nên đã hiểu lầm cô?

Bố mẹ Kỷ trao đổi ánh mắt, quyết định ăn cơm chiều xong lại vào phòng bếp thương lượng chuyện này.

Người một nhà ăn cơm nước xong xuôi, bố mẹ Kỷ thu thập chén đũa.

Hai người vừa thu thập chén đũa, vào trong bếp thảo luận chuyện “Con gái yêu sớm”.

“Xem phản ứng vừa rồi của Tiểu Vũ, không lẽ chúng ta hiểu sai rồi sao? Hai đứa chúng nó chỉ là bạn học?” Mẹ Kỷ phát ra nghi vấn.

Bố Kỷ như suy tư gì đó gật gật đầu: “Xem biểu tình của Tiểu Vũ không giống như đang gạt người. Lại nói, Tiểu Vũ cũng không phải đứa trẻ gạt người.”

Nghe vậy mẹ Kỷ cũng đồng tình gật đầu sau đó nói: “Không phải rất nhanh sẽ đến kỳ thi thử sao, để xem thành tích của Tiểu Vũ rồi nói.”

Chuyện Kỷ Thời Vũ “Yêu sớm” xem như hạ màn.

Kỳ nghỉ kết thúc, Kỷ Thời Vũ quay trở lại trường học, bắt đầu hăng hái chiến đấu học tập.

Mỗi ngày không phải xoát đề cũng là kiểm tra, thi tháng của cao tam, tuy rằng buồn tẻ nhưng cũng phong phú.

Đối với việc này, cô sớm đã quen.

Bất quá, có một chuyện làm cô buồn bực, Bùi Thừa thế nhưng không chủ động tới tìm cô.

* Bạn có thể đã quen thuộc với từ 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp. Thêm vào đây là 文学 (wénxué) có nghĩa là văn học nhưng không có tiếng lóng này không nói về văn học Versaille.

Thay vào đó, nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là “tự sướng”. (Cre: ChineseRd)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.