“Ơ, đây không phải là bạn cùng bàn cũ của tôi sao?”
Chàng trai mặc một thân đồng phục màu đỏ, cùng khuôn mặt đẹp trai tùy ý phô trương ra.
Bùi Thừa đứng ngược sáng, vừa đúng lúc giúp cô che đi ánh nắng chói chang.
Bùi Thừa cao 1m87 đứng trước Kỷ Thời Vũ, từ trên cao nhìn xuống có hơi hứng thú.
“Bạn cùng bàn cũ của tôi, thật trùng hợp, cậu cũng đến lớp thể dục à.” Bùi Thừa mỉm cười.
Sắc mặt Kỷ Thời Vũ tối sầm, Bùi Thừa cứ nói bạn cùng bàn cũ bạn cùng bàn cũ, điều này làm cho cô sinh ra ảo giác khó hiểu, anh không phải gọi cô là “bạn cùng bàn” mà là “bạn gái cũ”.
Vẫn mặc kệ “bạn gái cũ” của anh.
“Xin chào, bạn học Bùi.” Kỷ Thời Vũ đảo đôi mắt hồ ly, để lộ nụ cười lém lỉnh.
Nhìn nụ cười lém lỉnh này, đôi mắt của Bùi Thừa trở nên sâu thẳm, sau đó anh thả quả bóng rổ trong tay xuống, nắm lấy cổ tay của Kỷ Thời Vũ.
“Cậu đang làm gì thế?”
Kỷ Thời Vũ muốn dùng sức hất tay anh ra, nhưng khi nghĩ đến hình tượng “Bạch nguyệt quang yếu đuối dễ bị bắt nạt” ở trước mặt nam chính không được sụp đổ. Cô đảo mắt khinh bỉ, có hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho Bùi Thừa kéo mình đi.
“Này, cậu, cậu đang làm cái gì.” Trần Nhược Yên lấy hết dũng khí, nhưng âm thanh rất nhỏ chỉ có cô ấy nghe được.
Bùi Thừa kéo cô đến một góc của tòa nhà dạy học, thân hình cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-nhu-nhuoc-khong-the-tu-ganh-vac/3477793/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.