"Sư tỷ, tỷ còn muốn trở về Dược Phong sao?" Giọng nói của Tần Chất gần như lấy lòng hỏi.
Tần Phất không trả lời hắn, chỉ hỏi: "Tần Chất, có phải ngươi cảm thấy ta làm quá không lưu tình không?"
Tần Chất bỏ qua cách gọi tên của Tần Phất, nói: "Không, ta không cảm thấy sư tỷ làm sai."
Tần Phất khẽ cười một tiếng: "Phải không?"
Tần Chất dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, sư tỷ làm cái gì cũng đúng." Lời nó giống như là dỗ dành tiểu hài tử.
Nói xong, lại nhịn không được bổ sung: "Sư muội còn nhỏ, lại là từ thế gian đến đây, khó tránh khỏi có chút hư vinh và làm không đúng, lần này sư tỷ cũng là cho nàng một cái giáo huấn."
Tần Phất không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, nhất định là Tần Chất cảm thấy nàng làm sai.
Nàng quá hiểu hắn.
Khi nàng hỏi hắn, ngươi có nghĩ rằng ta làm quá không lưu tình không? Hắn trả lời, ta không nghĩ rằng tỷ làm sai.
Như vậy nói rõ trong lòng hắn, thậm chí cũng không cảm thấy việc nàng làm là không lưu tình, mà là hoàn toàn làm sai.
Nàng hiểu rõ Tần Chất nhìn Tô Tình Nguyệt như thế nào, ở trong mắt hắn, Tô Tình Nguyệt là một người yếu đuối hoàn toàn, cần được bảo vệ, mà kẻ yếu, luôn phải được bao dung.
Sự đệ này của nàng, ghen ác như thù, đồng tình với nhỏ yếu, căm hận bất bình.
Nàng từng cảm thấy như vậy rất tốt, chuyện nhỏ sẽ không làm cho hắn tràn đầy cừu hận, mà là biến thành một người biết thông cảm với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-nang-khong-phung-boi/248301/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.