"Tao không nhớ rõ..." Lý Việt Bạch nói.
Hắn cố gắng nhớ lại lúc mình 18 tuổi đã gặp qua người nào đặc biệt không, lại chỉ có thể nhớ lại được cuộc sống hàng ngày học tập, căn bản không có bóng dáng của Diệp Thanh, nếu cố sức nhớ, liền cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ đầu truyền đến, đau đến nỗi muốn vỡ ra.
"Ký chủ, quả thật ngài không cần nhớ rõ." Hệ thống nói: "Bởi vì, lúc Diệp Thanh rời đi, thế giới đã xóa đoạn ký ức này của ngài."
"..."
"Đương nhiên." Hệ thống bổ sung: "Trong tình huống đặc biệt, ngài vẫn có thể nhớ lại vài ký ức rời rạc, nhưng cho dù có nhớ, ngài cũng sẽ chỉ cảm thấy đó là những cảnh trong mơ xa lạ, mà không biết đó là những điều ngài đã trải qua."
"Cảnh trong mơ..." Lý Việt Bạch nhớ lại cảnh trong mơ khiến mình rối rắm nhiều năm kia.
Trong vòng xuyên thứ hai, khi mình sức cùng lực kiệt sau cuộc chiến với vampire trong căn phòng trọ, đã từng mơ thấy --- bầu trời tối sầm, mây đen buông xuống, đường chân trời ở một nơi rất xa, xa xa là rừng cây um tùm, cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cách đó không xa, một thiếu niên hơn mười tuổi đang nhìn mình, diện mạo cực kỳ thanh tú đáng yêu, cậu vươn tay với mình, nói: Anh ơi, lại đây.
Có lẽ cảnh trong mơ này, chính là khúc đoạn mình lần đầu gặp Diệp Thanh.
Tiếp theo, lời giải thích của hệ thống xác định phỏng đoán của hắn.
"Vào lúc Diệp Thanh còn rất nhỏ, vừa bị Chủ thần trục xuất không lâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-nam-than-tu-cuu-he-thong/1367832/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.