Dưới thềm Thần điện, đám người nhốn nha nhốn nháo dần dần tản đi.
Chiến tranh sắp xảy ra, mỗi người đều phải tính toán vì bản thân.
Lý Việt Bạch nhu nhu huyệt thái dương, dưới sự bảo vệ của người hầu rời đi đại sảnh trung ương của Thần điện, đi xuống bậc thềm bước về phía hoa viên nhỏ.
Lúc nãy tuyên bố đối ngoại, quả thật hắn có chút tùy tâm sở dục, cũng không nghiêm túc dựa theo bản thảo mà nói, lại cho thêm rất nhiều câu từ kỳ quái.
Tuy nhiên, cũng chẳng có ai truy cứu nữa rồi.
Hoa cỏ trong hoa viên đã có chút héo rũ, nhưng hương khí vẫn mê người như vậy, Lý Việt Bạch kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc.
"Lôi? Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Lý Việt Bạch cả kinh.
Người đàn ông mặc chế phục màu đen không vui nhíu mày: "Thế nào, không hoan nghênh?"
"Đương nhiên hoan nghênh." Lý Việt Bạch cười tiến lên: "Tôi lại cho rằng, cậu hiện tại đang ở quân bộ bận tối mày tối mặt."
"Lung Nguyệt." Lôi nghiêm mặt nói: "Tôi đến để từ biệt với cậu."
Tiếng côn trùng trong bụi cỏ bỗng nhiên ngưng bặt, trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh đáng sợ.
Nụ cười trên mặt Lý Việt Bạch không thể duy trì được nữa.
Trong ngữ điệu của Lôi, hắn nghe được tử ý quyết tuyệt.
"Tại sao muốn từ biệt?" Lý Việt Bạch nói: "Có lẽ bảy ngày qua đi, tất cả chúng ta sẽ chết, đến lúc đó, liền không gọi là ly biệt nữa rồi."
"Không, tôi là quân nhân, mạng của tôi đã sớm không nằm trong tay tôi nữa rồi." Lôi nghiêm túc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-nam-than-tu-cuu-he-thong/1367820/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.