Chương trước
Chương sau
Sau khi xuyên tới thế giới này, Lý Việt Bạch dựa theo quy củ tôn giáo nghiêm cẩn, cứ cách 14 ngày liền đi bái kiến Giáo hoàng một lần.
Lúc đầu hắn nghĩ chuyện này cực kỳ trang nghiêm thần thánh, cực kỳ có cảm giác nghi lễ.
Dù sao thế giới hiện thực cũng có Giáo hoàng, thường xuyên nhìn thấy trên báo chí ti vi, đầu là người già tuổi tác đã cao, đầy mặt tươi cười hiền lành, mặc trường bào hoa lệ phức tạp, đội mũ cao tượng trưng cho giáo quyền, cầm thập tự giá, bên người là kinh văn sang trọng, đứng ở đỉnh núi nhận được sự hoan nghênh của dân chúng. Về phần đồ cổ trên bức họa Giáo hoàng cũng có cảm giác xa xôi, giống như người đang ở cảnh giới thánh, không cùng một thế giới với dân chúng bình thường.
Thẳng đến khi thực sự bái kiến Giáo hoàng hắn mới phát hiện, người trang nghiêm thần thánh cực kỳ có cảm giác nghi thức hóa ra là bản thân.
Đại tế ti là người phát ngôn của Giáo hoàng, tấm biển của Thần điện, là tồn tại đặc trưng nhất thể hiện tôn giáo, trao đổi thay Giáo hoàng cùng tín đồ, mà bản thân Giáo hoàng lại ru rú ở trong nhà, chỉ ra mặt khi có sự kiện trọng đại.
Chỗ ở của Giáo hoàng, tên là tháp Thông Thiên, bề ngoài nghiêm trang túc mục, bên trong lại theo phong cách khoa học viễn tưởng, nhất là phòng tiếp khách của Giáo hoàng, không khác lắm so với phòng tiếp khách của những chính trị gia ở Đế quốc, Liên minh, phương tiện hiện đại đầy đủ mọi thứ. Bản thân Giáo hoàng, từ bề ngoài rõ ràng cũng là một chính trị gia. Ông tầm 60, 70 tuổi, tình trạng thân thể khỏe mạnh không đáng lo ngại, cực kỳ chú trọng bảo dưỡng, có mấy bác sĩ nổi danh thời thời khắc khắc đi theo chiếu cố, mặc trên người là bộ đồ thế tục không hề có cảm giác tôn giáo, đeo không ít linh kiện theo dõi sinh mệnh, có thể thuần thục điều khiển các loại trang bị Lý Việt Bạch không gọi tên nổi.
Lúc Lý Việt Bạch đi bái kiến ông, liền tận lực thu lại thánh quang trên người đang bắn ra bốn phía.
Lần gặp mặt này, vẫn giống như cũ.
Giáo hoàng cùng Đại tế ti là thầy trò, vốn dĩ quan hệ cực kỳ thân cận, lúc hai người ở riêng với nhau, đề tài chính trị quan trọng nào cũng có thể bàn.
Lý Việt Bạch biết tình huống khẩn cấp, không có nhiều thời gian, liền không vòng vèo quanh co, trình bày thẳng sự nguy hiểm của Nguyên soái.
Sau khi Giáo hoàng nghe xong, cũng chỉ gật đầu, không có ý kiến khác.
Vừa nhìn liền biết, Giáo hoàng cho rằng ái đồ của mình nhạy cảm quá mức rồi.
"Chậc chậc." Hệ thống thở dài: "Ký chủ, nghề thuyết khách của ngài cũng không quá tốt nha."
Không tốt cũng phải làm, dù sao đây là nghề liên quan nhất với nghề cũ của mình.
Lý Việt Bạch dừng một hồi, uống một chén nước, đang định tiếp tục diễn thuyết, đã thấy Giáo hoàng lão nhân gia nhà hắn giơ một bàn tay lên, ngắt lời: "Balder, đủ rồi."
"..." Giáo hoàng lão nhân gia nhà hắn đã không kiên nhẫn, Lý Việt Bạch chỉ đành yên lặng.
"Một lúc nữa, Thủ tướng sẽ ghé qua." Giáo hoàng mở miệng: "... Chuyện Liên minh, Balder, con thay ta trả lời."
"Đây là đương nhiên, thưa giáo phụ tôn kính." Lý Việt Bạch ngoan ngoãn đáp ứng.
Nhìn thời gian, đã gần giữa trưa, Thủ tướng đại nhân gần đây vẫn hay tới chơi vào lúc giữa trưa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Gần đây quan hệ giữa Thủ tướng cùng Giáo hoàng tương đối khăng khít, liên tiếp viếng thăm nhau, người bên ngoài nhìn vào, thấy có vẻ thân mật khăng khít, có bộ dáng thương lượng với nhau xem đối phó với Nguyên soái như thế nào, nhưng Lý Việt Bạch biết -- giữa Thủ tướng cùng Giáo hoàng cũng có bất đồng cực kỳ lớn.
Điểm bất đồng ở ngay thái độ với Liên minh.
Thủ tướng hoàn toàn là phái thân Liên minh, sau khi quặng Iridi bị phát hiện, liền liên tiếp minh lý ám lý ủng hộ giao quyền khai thác cho Liên minh, nhân cơ hội muốn cầu Liên minh che chở, thậm chí là muốn gia nhập Liên minh.
Giáo hoàng lại không cho điều này là đúng, cho rằng Liên minh không đáng tin bằng Đế quốc.
Hai người tranh chấp không ngừng.
Bởi vậy, mỗi lần Thủ tướng đến chơi đều phải kiệt lực khuyên bảo, ông là người lãnh đạo, tài ăn nói đương nhiên là vạn dặm mới tìm được một, Giáo hoàng bị ông làm phiền đến choáng đầu, cho nên hi vọng đồ đệ đến hỗ trợ đối đáp.
Không lâu sau, Thủ tướng liền bước xuống theo tiếng chuông tiến tới phòng tiếp khách của Giáo hoàng.
Thủ tướng tuổi không quá cao, tầm 45 46 tuổi, bộ ria mép màu đen rất thanh lịch, thường ngày đều mặc tây trang hoặc tuxedo, tác phong nhanh nhẹn. Ông xuất thân từ luật sư, kinh nghiệm chính trị cực kỳ phong phú, thời điểm đối mặt với dân chúng, biểu cảm luôn nghiêm trang kín đáo, nhưng đến nơi này của Giáo hoàng, đôi mắt sẽ lộ ra ý cười giảo hoạt, có chút giống nhà ảo thuật khi lên sân khấu.
Sau khi ngồi xuống, đầu tiên là theo thường lệ ân cần hỏi thăm tình huống thân thể của Giáo hoàng, sau đó khen ngợi phẩm vị chọn đồ gia dụng của Giáo hoàng, cuối cùng mới nói đến đề trọng tâm là liên minh...
Giáo hoàng ngồi trên ghế, vẻ mặt tươi cười hiền lành, vững như Thái Sơn.
Nói xong lời cuối cùng, Thủ tướng luôn muốn hỏi Giáo hoàng: Ông nói không khuất phục trước Đế quốc, lại không thể đi theo Liên minh, vậy chúng ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ muốn chỉ dùng lực lượng của mình đối mặt với hai siêu cường này? Đây rõ ràng không có khả năng... Nếu chúng ta đều có nỗi căm thù đến tận xương tủy với Đế quốc, không bằng...
Lý Việt Bạch cảm thấy mạch máu trên trán nảy lên.
Không thể không bội phụ sự thận trọng vững vàng của Giáo hoàng lão nhân gia nhà hắn, nếu đổi thành bản thân, đã sớm hỏng bởi mấy vấn đề liên tiếp được Thủ tướng ném ra.
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không có tâm tư tranh luận cùng Thủ tướng, cả đầu đều nghĩ xem nên lừa được nhóm sát thủ trong tay Thủ tướng như thế nào.
"Thủ tướng đại nhân." Lý Việt Bạch nói: "Gần đây có phải ngài đang lưu ý hướng đi của Nguyên soái August Than?"
"Nguyên soái?"
"Tôi liền nói thẳng." Lý Việt Bạch nghiêm mặt: "Lập trường của Nguyên soái là làm thân với Đế quốc..."
"Đương nhiên là thế." Thủ tướng không chút để ý gật đầu.
"Cho nên, ngài không biết là hẳn nên đề cao cảnh giác sao?"
"Cảnh giác của tôi cùng Giáo hoàng bệ hạ đối với Nguyên soái từ trước đến nay vẫn ở mức cao nhất."
Thủ tướng hiểu rõ ý của Đại tế ti, cao hơn cả mức cảnh giác cao nhất, chính là trực tiếp ra tay ám sát Nguyên soái.
"Balder, đề nghị của ngài quá mức cấp tiến rồi." Thủ tướng ý vị thâm trường nói: "Hiện tại không phải là lúc..."
Quả nhiên, tính cảnh giác của Giáo hoàng cùng Thủ tướng đều thấp đi, đều cho rằng hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất để ra tay với Nguyên soái, cho rằng hẳn nên quan sát thêm mấy ngày nữa.
Chỉ có Lý Việt Bạch biết, nếu cứ tiếp tục quan sát, liền thật sự không kịp nữa.
Quả nhiên... Vẫn phải đi một nước cờ này... Chỉ như vậy mới có thể bức bách Thủ tướng ra tay.
Lý Việt Bạch yên lặng gửi cho Lôi một tin nhắn.
Lôi điều khiển phi hành khí tư nhân, lượn vòng trên một mảnh hải dương của tinh cầu Amien.
Trước màn hình lóe lên yêu cầu trò chuyện của Nguyên soái Asgust Than.
Lôi cười lạnh một tiếng, từ chối trò chuyện.
Sau khi bình an trở về, y một lần cũng không liên hệ với Nguyên soái.
Giờ phút này, chỉ sợ Nguyên soái đã sớm bùng nổ.
Nhàn nhã lại lượn thêm một vòng, Lôi mới không chút để ý nhấn nút đồng ý trò chuyện.
"Tướng quân Ares." Thanh âm Nguyên soái lạnh như tận cùng địa ngục: "Đã bình an trở về hơn 12 giờ, tại sao không báo cáo?"
"Nguyên soái August Than." Thanh âm của Lôi khí thế bức người: "Ngài còn dám hỏi thuộc hạ vấn đề này?"
"Cậu..." Nguyên soái bị thái độ đại nghịch bất đạo của y chọc tức đến nghẹn họng, trong lòng càng thêm u ám.
"Tôi liền hỏi rõ ràng, Nguyên soái tôn kính." Lôi gằn từng chữ: "Có phải ngài, động tay chân với tinh đồ, xóa đi sự tồn tại của hố đen dị dạng?"
"Nghịch ngôn!" Nguyên soái cả giận: "Tôi đã bắt đầu phái người điều tra nguyên nhân sự cố, tự tiện sửa chữa tinh đồ rõ ràng là cậu, Tướng quân Ares, cậu lúc này đã đi quá xa rồi đấy!"
"Hửm?" Lôi một lần nữa cười lạnh.
Quả nhiên, Lung Nguyệt nói không sai, Nguyên soái nhất định sẽ đổ hết thảy trách nhiệm lên đầu mình.
"Niệm tình cậu đã từng lập nhiều chiến công." Nguyên soái thở dài, bình phục tâm tình, âm trầm nói: "Cơ hội, vẫn phải có, Ares, chỉ cần cậu trở về tự thú trước tòa án quân sự, chung quy sẽ có đường sống."
"Được thôi." Lôi cười cười: "Ba ngày sau, chắc chắc tôi sẽ đến chỗ đó của ngài để tự thú."
Nguyên soái kết thúc cuộc trò chuyện.
Một khắc kết thúc cuộc trò chuyện, phẫn nộ, thất vọng vân vân trên mặt Nguyên soái, trong nháy mắt đều biến mất, trở về sắc mặt như bình thường -- một khi đã hạ quyết định, thì không cần phải treo biểu cảm gì cả.
Ông nóng lòng liên hệ Lôi, chính là muốn đánh một đòn trinh sát -- Lôi đối với mình, đến cùng là có bao nhiêu hiểu biết.
Theo lời tự thuật của Cesare không thể đoán ra được.
Hiện tại, có thể biết rõ ràng --- Lôi đã biết chuyện mình sửa chữa tinh đồ, vậy thì không thể sống, phải diệt khẩu.
Tiếp theo, vô luận sống hay chết, chỉ cần bắt Lôi đến tòa án quân sự, là có thể khởi động trình tự vu oan đã chuẩn bị tốt lúc trước, triệt để xử lý cấp dưới không nghe lời này.
Chỗ biển trời giao nhau, vô số phi hành khí xuất hiện với mật độ dày đặc, là quân đội tư nhân của Nguyên soái.
Trong lúc trò chuyện, Lôi không hề để tâm đồng ý chuyện tự thú, là giả, Nguyên soái không chút do dự tiếp nhận lời tự thú này, cũng là giả.
Lôi thong dong gẩy gẩy cần điều khiển, đẩy mạnh về phía trước, ngay sau đó cua một đường cong xảo quyệt, trốn về phương hướng không biết.
Trên màn hình của y, lóe lên tọa độ chữ số của Lung Nguyệt gửi tới.
Chỉ cần chạy tới vị trí tọa độ này, liền có thể đại công cáo thành rồi.
Trên thực tế, Lôi thuần túy bởi tín nhiệm với Lung Nguyệt mới bằng lòng làm vậy, tọa độ này trong mắt y thật xa lạ, là một khu vực chưa bao giờ bước vào.
Đằng sau, quân đội tư nhân của Nguyên soái một bước không rời.
"Ngài Thủ tướng." Lý Việt Bạch lễ phép tự tay thay Thủ tướng rót trà: "Tôi rất hiếu kỳ, người như ngài, đến khi nào mới có thể áp dụng sách lược ứng đối cực đoan nhất?"
Hồng trà nóng bỏng, hòa với Whisky cùng muối biển, hương thơm tràn ngập.
Thủ tướng đối với câu truy vấn của hắn cảm thấy không được tự nhiên, nhíu nhíu mày, trả lời: "Đương nhiên là thời điểm bất đắc dĩ."
"Hi vọng ngài Thủ tướng tùy thời bảo trì cảnh giác." Lý Việt Bạch ý vị thâm trường nói: "Cái gọi là bất đắc dĩ, thường tới rất nhanh."
Thủ tướng ngửi được một tia hơi thở nguy hiểm, không khỏi nheo mắt, cười nói với Giáo hoàng: "Giáo hoàng bệ hạ, vị ái đồ của ngài.... có phải đã biết cái gì hay không?"
"Balder." Giáo hoàng khiển trách: "Đừng cố tỏ ra thần bí, có cái gì, trực tiếp báo cho ngài Thủ tướng đi."
"Vâng ạ." Lý Việt Bạch nói: "Vừa rồi có người gửi cấp báo cho tôi, gần đây Nguyên soái, có lẽ biết được một chuyện -- vị trí trang viên tư nhân của ngài."
Nghe được hai chữ "Trang viên", tim Thủ tướng trầm xuống.
Thủ tướng tham chính nhiều năm, có rất nhiều bí mật không thể để cho ai biết, trong đó không ít chứng cớ, đều giấu ở một khu nhà tư nhân trong trang viên, vị trí trang viên này được giấu kín, người ngoài không có khả năng tìm được.
Cho tới nay, Nguyên soái biết Thủ tướng có một tòa trang viên như vậy, lại không biết trang viên ở chỗ nào.
Nếu Nguyên soái có thể xâm nhập vào trang viên tìm kiếm, vậy thực sự sẽ bức Thủ tướng đến bên vách núi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thủ tướng bất an, lập tức mở ra máy truyền tin tức thời với thủ hạ.
Đầu tiên thủ hạ báo cáo trang viên bình an vô sự, vẫn kín kẽ như thường, không có người ngoài tới, ngay sau đó, liền hoảng loạn báo cáo -- mọi chuyện không ổn, đột nhiên có rất nhiều phi hành khí của quân bộ tiến đến!
Lôi dựa theo tọa độ Lung Nguyệt gửi tới, lao lên lao xuống trên mặt đất gập ghềnh hiểm quái.
Phi hành khí quân bộ phía sau đuổi theo không ngừng, đại khái là được Nguyên soái chấp nhận sẽ có thù lao hậu hĩnh, có vài tên không sợ chết đi ngay phía sau y, xông vào thông đạo chật hẹp trong núi.
Động tác giống nhau, kỹ thuật điều khiển lại có chệnh lệch nhất định.
Có nhiều phi hành khí xông lên rất quả quyết, hoặc là bị động tác giả của Lôi dụ, cuối cùng mất phương hướng, đâm mạnh vào ngọn núi cứng rắn.
May mà, hiện tại phi hành khí quân bộ đều trang bị hệ thống an toàn, một khi không khống chế được, người điều khiển sẽ bị bắn ra, nơi này gần mặt đất, có tầng khí quyển, dù tự động mở ra, khiến phi công chạm đất an toàn.
Trong phút chốc, trên trời tràn ra từng đóa hoa dù.
"Ngài Thủ tướng!" Thanh âm trong máy truyền tin càng bất ổn: "Người của quân bộ, bọn họ nhảy dù rồi, địa điểm chạm đất đúng là trang viên!"
"Vội cái gì!" Thủ tướng trầm giọng khiển trách.
"Số quân nhảy dù của quân bộ nhiều lắm, khó có thể cam đoan diệt khẩu toàn bộ!" Thủ hạ liên tục kêu khổ.
"Diệt khẩu cũng không dùng được." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ cần phi công chạm đất, công cụ tự động mang theo trên người liền có thể bắt đầu thu thập tin tức, lập tức gửi cho Nguyên soái."
Nguyên soái...
Trên mặt Thủ tướng u ám.
Mặc kệ Nguyên soái Asgust Than là cố ý hay vô tình, nếu đã phái người xâm nhập trang viên, cực kỳ có khả năng nắm được cán chuôi của bản thân.
Chuyện tới nỗi này, chỉ có một con đường có thể đi.
Sau ba giây trầm mặc, Thủ tướng làm ra quyết định.
"Cảm ơn mày, hệ thống." Lý Việt Bạch nói.
"Chỉ là một cái tọa độ thôi mà, cái gì hệ thống cũng có thể lấy được." Hệ thống nói: "Đây là điều tôi phải làm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.