Edit: Weirdo
Dương Phong thay Hứa Lục Uyển cởi bỏ dây thừng trói buộc tay chân nàng ta, nhưng nàng ta bị thương quá nặng, cả người đứng không vững, nằm sấp trên mặt đất.
Bộ dáng chật vật lại đáng thương này một chút cũng không giống Hứa cô nương ôn nhu đoan trang trong Vương phủ.
Nhưng trên mặt Dương Phong một chút thương hại cũng không có, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh chủ tử nhà mình.
Lục Minh Thâm lại ngồi, thoải mái ngồi trên chiếc ghế gỗ mun phía sau bàn, trong tay thưởng thức một thanh quạt gấp màu trắng làm bằng xương ngọc, ngón tay thon dài trắng nõn.
Hứa Lục Uyển quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt vốn tĩnh mịch nhìn hắn lại giống như có chút ánh sáng: "Thế tử.. Ngài là tới, tới cứu ta sao?"
Lục Minh Thâm không để ý tới lời nói của nàng ta, ánh mắt không chút để ý mà đánh giá nàng, bỗng nhiên hơi mỉm cười, nói: "Ngươi là người của Vu tộc Nguyệt Quốc đúng không?"
Ánh mắt mong đợi vui sướng khi nhìn hắn của Hứa Lục Uyển trong phút chốc đã biến mất, sắc mặt cũng thay đổi, theo bản năng liền nói: "Ta không phải người Nguyệt Quốc!"
Trong lời nói của nàng ta đối với Nguyệt Quốc cực kỳ bài xích chán ghét.
Lục Minh Thâm gật gật đầu, nói: "Vậy chính là Vu tộc?"
Ngữ khí hắn tuy là nghi vấn, nhưng ý cười trên mặt lại cho thấy hắn đã biết thân phận của nàng ta.
Hứa Lục Uyển vốn thà chết cũng không chịu tiết lộ thân phận sau khi nghe được lời của hắn, nhưng chỉ là kinh ngạc, cũng không có khủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-lai-nhao-chia-tay/1004756/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.