Cố Ninh còn tưởng rằng Bạch Túc thật sự muốn nhốt cô lại, ngay cả nụ cười ôn nhu của hắn thoạt nhìn cũng khiến người ta rùng mình.
Nhưng ngay sau đó, tay Bạch Túc lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, tựa hồ buồn cười nói: "Ninh Ninh, anh đương nhiên sẽ không làm như vậy, chỉ là nhân viên hướng dẫn nói năm nay rất thịnh hành kiểu dáng này, ngụ ý rất tốt, mới mua cái này."
Hắn cười như không cười nhìn cô, "Em có phải hay không thật bị hù dọa?"
Nụ cười cố Ninh khẽ cứng đờ: "... Sao, sao có thể?"
Cô nhìn khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ của Bạch Túc, đáy mắt hắn nhu tình cũng không phải giả, cho dù tất cả mọi người sẽ thương tổn cô, hắn cũng sẽ không, ngược lại là hắn phảng phất cho cô tùy ý thương tổn hắn.
Cô cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, nam chính có sụp đổ thế nào cũng không thể sụp đổ thành nhân vật phản diện a.
Lễ Giáng Sinh hắn cũng muốn cùng cô vui vẻ trải qua, nhưng cô một mực rầu rĩ không vui, thậm chí còn muốn hắn mặc trang phục nữ dỗ dành cô vui vẻ, còn phí tâm tư tặng quà cho cô.
Nhưng cô thậm chí không chút suy nghĩ đến quà tặng.
Cố Ninh trong lòng bỗng nhiên có chút áy náy, không khỏi cúi đầu: "Thực xin lỗi, em cũng không có chuẩn bị lễ vật."
Đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng cười khẽ, cô ngẩng đầu, liền đối mặt với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Bạch Túc, phảng phất như có ngọn lửa bùng cháy, hắn khẽ chống lên trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-lai-nhao-chia-tay/1004740/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.