“Sao mắt lại đỏ hết lên thế kia?” Ninh Vãn cười cười, đưa tay xoa má Thẩm Thư Vân “Mau nín đi, còn phải quay video với Tiểu Độ, để đứa nhỏ nhìn thấy anh khóc, có khi lại mất hết mặt mũi mất.” “Video?” Ninh Vãn từ đâu đó lấy điện thoại di động ra, mở app, bấm gọi qua đầu dây bên kia, tự nhiên nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua tôi đã dặn bảo mẫu của Tiểu Độ, ngày hôm nay hơn năm giờ sẽ gọi video cho Tiểu Độ, để bà ấy hỗ trợ mấy thao tác trên máy tính.” Thẩm Thư Vân còn chưa kịp phản ứng lại, bên kia cũng đã tiếp thông, lời mời qua video, giọng nói phấn khích của Thẩm Độ phát ra từ điện thoại: “Ba!” Nụ cười của đứa trẻ rất dễ lây lan, thậm chí qua màn ảnh, niềm vui sướng không thể rời mắt được truyền đến hai ông bố. Ninh Vãn nhìn Thẩm Độ, cũng cười đáp lại nó, hỏi: “Ở nhà có nghe lời bảo mẫu không?” Thẩm Thư Vân đến gần xem, chỉ thấy khuôn mặt nó nhăn tít lại, nghe đầu dây bên kia than thở một tiếng: “Nghe —— ——! Ba chừng nào thì trở về a, con nhớ ba. Con cũng không muốn mãi ở chỗ này đâu, con muốn về nhà, muốn trở lại trường mẫu giáo ban đầu cơ…” Ninh Vãn lạnh lẽo vạch trần: “Ba thấy con chỉ vì nhớ bạn học Tiểu Diệp đúng không.” “Cái, cái gì nha, ” giọng điệu Thẩm Độ rõ ràng hoảng loạn, giấu đầu hở đuôi lên án “Ba sao lại nói bậy gì thế.” Ninh Vãn quay đầu giải thích với Thẩm Thư Vân: “Tiểu Diệp là một cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-huong-hoa-nhai/1106678/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.