“Làm sao vậy?” trong tay Ninh Vãn còn nắm chặt chìa khóa, vừa mới mới mở khoác cửa chạy vào, tật chạy làm trên mặt còn hơi hồng hồng, “Em không sao chứ?”
Thẩm Thư Vân từ trên sàn nhà ngồi dậy, mái tóc dài đến vai được anh dùng tay vén ra sau lưng, đôi mắt vẫn còn nhập nhèm chưa tỉnh ngủ: “Không biết…… Có thể là ngủ say quá, không cẩn thận từ trên giường lăn xuống dưới.”
Ninh Vãn mới vừa nhăn mi, vừa muốn nói gì, liền thấy Thẩm Thư Vân ngồi dưới đất duỗi tay ra trước, giành trước mở miệng: “Ninh Vãn, tôi ngã eo đau, cậu có thể bế tôi lên giường hay không?”
Lời của Thẩm Thư Vân sắt ngang suy nghĩ của Ninh Vãn, Ninh Vãn mày dần dần giãn ra, cong lưng, tựa hồ cực đạm cười một chút: “Thực vinh hạnh vì ngài phục vụ.”
Sau khi ăn xong cơm chiều, Tiểu Dụ Đầu được Ninh Vãn ôm lên lầu. Hiện giờ Tiểu Dụ Đầu sinh được gần ba tháng, mấy vết tim tím hồng hồng trên người lúc mới sinh gần như đã không còn sau một tháng rồi, lộ ra làn da nguyên bản trắng nõn sáng trong. Đôi mắt thằng bé cực kỳ giống Ninh Vãn, dưới hàng mi cong dài, một đôi mắt to đen như hạt nho chớp chớp, như có thể tỏa ra rất nhiều ngôi sao nhỏ. Thẩm Thư Vân thấy nó ê ê a a, cũng nhịn không được cười một cái, duỗi tay ôm lấy nó từ tay Ninh Vãn, nhéo bàn tay nhỏ mềm như bông nói chuyện.
Ninh Vãn không quấy rầy hai cha con “Giao lưu”, tùy tay nhặt một quyển sách rơi dưới đất cầm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-huong-hoa-nhai/1106662/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.