Minh Yên ngủ đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh, ánh mặt trời tươi đẹp thớt chiếu vào tấm lụa mỏng của bức màn, nhìn yên lặng đến lười biếng.
Cô vươn đôi tay trắng nõn như ngọc, híp mắt che đi ánh mặt trời.
Thải Nguyệt canh ở trước giường vội vàng đứng dậy, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: "Đại tiểu thư, cô rốt cuộc cũng tỉnh rồi, thật sự xin lỗi, ngày hôm qua việc đó là do tôi làm hỏng, liên lụy đến cô."
Minh Yên xốc chăn lên, nhàn nhạt nói: "Không trách cô, từ từ nói thôi."
"Tôi vốn dĩ mang Hoa Tư đến phòng của cô, tưởng chừng sẽ đem cô ta khóa ở trong phòng, kết quả là cửa bị khóa, tôi cùng với Hoa Tư đi tìm chìa khóa, khi trở về thì nhìn thấy cô cùng với con nuôi Úc gia ở chung một chỗ. Đúng là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, lúc đấy Tôn tiểu thư cùng với Triệu tiểu thư mang theo rất nhiều người đến, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lão gia tức giận vô cùng, người bên ngoài cũng nói lời vô cùng khó nghe. Hơn nữa, Lam, Lam thiếu gia cũng nhìn thấy." Thải Nguyệt nói xong mà trong lòng vẫn còn run sợ.
Bên ngoài thực sự nói rất khó nghe, nói Minh Yên vốn dĩ trời sinh phóng đãng, hành vi không biết kiềm chế, chuyện này trở thành câu chuyện nổi tiếng để gièm pha trong giới ở Nam Thành.
"Trên mạng còn có ảnh chụp cùng các loại video, lão gia đã dùng tiền ép nó xuống, ngài nói khi nào tiểu thư tỉnh thì đến thư phòng tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-hac-tra-xanh/2640851/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.