Edit: Phong Nguyệt
Lục Ý nắm chặt bút, đang muốn phát tác, tầm mắt trong lúc lơ đãng nhìn thấy câu nói trên thân bút: Nhất định thành công, thân tặng Lục Ý.
Câu nói này tựa như một cánh cửa có ma lực, phong ấn mọi cảm xúc tiêu cực của cậu lại.
—— Chỗ này là phòng thi, không phải chỗ đánh nhau.
Thi tháng quan trọng hơn, cậu không thể vì cái thằng ngu ngốc này mà phá hủy mình được.
Lục Ý nhẫn nhịn, ép mình tỉnh táo lại, tập trung làm bài thi.
Khó khăn lắm mới đợi đến hết giờ, tiếng chuông vừa vang lên, nộp bài thi xong, Lục Ý đứng lên, quay người ra sau.
Nam sinh mặc áo đen đang bắt chéo chân, lớn giọng nói chuyện với người ngoài hành lang, thấy Lục Ý xoay người, cũng không coi đó là chuyện gì to tát, cậu ta nhấc mắt, cười nhạo, sau đó đứng dậy, dự định rời đi.
Lục Ý tiến lên một bước, ngăn cậu ta.
Nam sinh mặc áo đen chậc một tiếng, không nhịn được nói: “Chó khôn không cản đường, lượn đi.”
Ánh mắt Lục Ý đột nhiên thay đổi, lửa giận bùng nổ: “Không xin lỗi đúng không?”
Nam sinh mặc áo đen hờ hững ngẩng đầu, hất cằm: “Mắc gì phải xin lỗi?”
Vậy thì tốt, không cần phải nói gì cả.
Lục Ý tiến tới nắm cổ áo cậu ta, đấm một cái.
Cậu ta không ngờ Lục Ý đột nhiên làm khó dễ mình, “Đệt mẹ” một tiếng, thuận tay xốc cặp Lục Ý, ném lên đầu cậu.
Lục Ý né tránh, có điều một cây bút bị rơi ra, lăn xuống đất, thoáng chốc xuất hiện vết nứt.
—— Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-dot-nhien-muon-cung-toi-ket-hon/1424494/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.