Edit: Phong Nguyệt
Sau khi cơm nước xong, bà nội Cố mang Lục Ý đi tản bộ.
“Cháu là đứa trẻ ngoan, lần đầu tiên gặp bà đã rất thích cháu rồi.” Bà nội Cố vỗ vỗ tay cậu, “Tiểu Diễn mệnh khổ, mẹ mất sớm, một tay chúng ta nuôi nấng nó nên người. Từ nhỏ đã không ai nhìn thấu nó nghĩ gì, thích gì, cháu là điều duy nhất mà nó bộc lộ cảm xúc trong bấy nhiêu năm nay.”
Bà nội Cố đã lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, rất nhiều chuyện vặt vãnh đã quên béng từ lâu, nhưng bà không quên được sáu năm trước, Cố Diễn vẫn còn là thiếu niên đứng trước mặt bà, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, mặt mày rạng rỡ nói: “Bà nội, cháu có người mình thích rồi.”
Bà chưa từng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của Cố Diễn bao giờ, vì thế cũng vui lây, hỏi “Ai vậy? Là người thế nào?”
Cố Diễn lôi kéo cánh tay của bà, vẻ mặt đặc biệt trân trọng, nói: “Em ấy là người đáng yêu nhất thế giới này, hai ngày nữa, cháu dẫn người về cho bà xem nhé.”
Bà nội Cố đáp ứng, hai ngày đó bà cứ nghĩ mãi rốt cuộc người Tiểu Diễn yêu thích là người như thế nào, đáng yêu nhất thế giới là đáng yêu đến đâu.
Nhưng bà không đợi được.
Bà cho là người này sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ sáu năm sau, cậu lại đứng trước mặt bà.
Đáng yêu hệt như tưởng tượng của bà, Tiểu Diễn cũng trước sau như một mà yêu thích cậu.
Sáu năm trước không thể gặp mặt đúng là đáng tiếc, nhưng sáu năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-dot-nhien-muon-cung-toi-ket-hon/1424484/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.