Edit: Phong Nguyệt
Lục Ý phản ứng cực nhanh, lách người sang chỗ khác, mũi đao chỉ xoẹt qua người cậu, gã thấy đâm không trúng, cũng không cố đâm nữa, mà lùi vài bước, thình lình hướng David đâm tới!
David sợ đến biến sắc, hô to: “Help!”
Lục Ý tiến lên nắm vai gã, mới vừa hơi dùng sức, định vặn tay gã, gã đã xoay người, nở nụ cười âm u với cậu, động tác nhanh đến không nhìn ra!
“Tụi bây đều là một đám rưởi! Tụi bây không xứng sống trên đời này!”
Nháy mắt đó Lục Ý biết mình không kịp rồi.
Mũi đao xẹt qua áo, phát ra âm thanh vải rách, sau đó đâm vào trong da thịt.
Lục Ý không lùi mà tiến tới, cắn răng, xoay người một cái, xách cánh tay của gã, vật xuống đất!
Trong bóng tối tiếng còi cảnh sát vang lên cùng những âm thanh hỗn loạn.
Lục Ý đều không quan tâm những thứ này.
Cậu gập gối lên ngực kẻ kia, bắt hai tay của gã, gắt gao chế trụ.
Tất cả đều là động tác theo bản năng.
Thời điểm nguy hiểm đến, không thể sợ đau, ai sợ đau, người đó thua.
Chỉ có người không sợ đau mới có thể sống sót.
Lỗ tai Lục Ý ù đi, âm thanh bốn phía dường như cách một tầng nước sâu, mơ hồ lại xa xôi.
Vài giây qua đi, cậu mới thấy phía dưới xương quai xanh của mình, toàn là máu.
Đỏ au, đẹp đẽ, chói mắt.
***
Đập vào mắt là màu trắng lạnh lẽo, vài người mặc áo khoác trắng đi tới, chiếc xe đẩy ma sát dưới mặt đất, phát ra tiếng “cọt kẹt”.
“Vết thương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-dot-nhien-muon-cung-toi-ket-hon/1424444/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.