Chương trước
Chương sau
Tay Độc Cô Đình lạnh như băng.
Tô Hà Y không khỏi run lên, một cơn sợ hãi tột độ ập đến, ngay lập tức nuốt chửng mọi thứ trước mặt cô.
Hắn đã đứng ở đây bao lâu rồi?
Vừa rồi nàng còn đang đắm chìm nói chuyện với chính mình, không để ý có người đang đi tới bên cạnh mình!
Xong rồi!
Đối mặt với Độc Cô Đình, đầu óc Tô Hà Y trống rỗng, cố gắng trừng mắt nhìn như sắp mất thị giác.
"Thần thiếp..."
Nàng mở miệng, mọi lời lẽ sắc bén khôn khéo trước đây đều bị mắc kẹt sâu trong cổ họng, nghẹn đến mức nàng không thể nói ra được một chữ.
Giờ khắc này, nàng hận không thể quay ngược thời gian, tự tát mình một cái thật mạnh.
Lẽ nào vừa rồi nàng nói gì, Độc Cô Đình... đều nghe thấy sao?
Thực tế giống như nàng dự liệu, sắc mặt của hoàng đế xấu như tờ vàng mã, gần như nghiến răng nhìn nàng.
Ánh mắt của nữ tử trước mặt toát ra vẻ hoảng sợ, nàng chậm rãi lắc đầu, nước mắt đầm đìa như sắp khóc. Bất kể là ai nhìn thấy bộ dạng lê hoa đái vũ như vậy, lòng dạ đều sẽ mềm nhũn như bùn, bao nhiêu cương ngạnh cũng biến mất.
Nhưng bây giờ, trong lòng Độc Cô Đình chỉ cảm thấy phẫn nộ!
Hóa ra Tô Hà Y cũng giống như hắn, đều được trọng sinh làm lại một lần nữa.
Từng chút từng chút thay đổi của hắn nàng đều thấy hết, nhưng không ngờ... nàng lại âm thầm gạt hắn lâu như vậy!
Mọi người trên thế giới đều khác nhau, tính khí và ngoại hình cũng khác nhau, nhưng Độc Cô Đình càng chán ghét bị người khác lừa dối hơn cả chán ghét những kẻ ngu xuẩn vô năng.
"Bắt đầu từ lúc nào?"
Hắn vung tay, Tô Hà Y liền ngã xuống đất như một mảnh tro bụi.
Trông nàng rất kinh hãi, sắc mặt tái nhợt muốn đứng dậy nhưng Độc Cô Đình đã bước tới đạp lên vạt áo của nàng.
Trong lời nói mang theo lửa giận không cách nào đè nén.
"Trẫm hỏi nàng, nàng đã bắt đầu gạt trẫm từ lúc nào?
"Trẫm tưởng nàng đã đổi tính, một lòng một dạ với trẫm, nhưng cuối cùng nàng vẫn cố ý giấu diếm."
"Tại sao? Để cứu Tô gia thoát chết, hay là vì có thể leo lên địa vị cao dưới một người mà trên một vạn người?"
"Không... không phải như thế!"
Tô Hà Y lắc đầu, mở to mắt khổ sở nhìn hắn, lồng ngực như có một tảng đá đè nặng, âm ỉ đau đớn.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, không hề báo trước.
Nàng không có cách nào trả lời được những chất vấn của Độc Cô Đình, bởi vì ngay từ đầu, đúng là nàng đã cố tình che giấu mọi chuyện!
Vào cái đêm Hạ Yên Nhiên vào cung, Độc Cô Đình đã cố tình thử nàng, nhưng nàng lại không dám lộ ra, chỉ giả vờ như không biết gì cả.
Nhưng, đó là do lỗi của nàng sao?
Ai mà biết được thái độ của Độc Cô Đình sẽ như thế nào, liệu hắn có đóng chặt cánh cửa lòng mình lần nữa rồi lại vứt bỏ nàng như một quân cờ có cũng được không có cũng được hay không!
Nếu như được làm lại một lần nữa, Tô Hà Y vẫn sẽ không để cho bất kỳ ai biết được bí mật mình được trọng sinh.
Vậy tại sao bây giờ nàng lại ủy khuất, khổ sở như vậy?
Độc Cô Đình một tay nắm cổ áo nàng, trầm ngâm nhìn chòng chọc nàng một lúc, nước mắt của Tô Hà Y lập tức lăn dài.
"Thánh thượng... Thần thiếp thật lòng thích thánh thượng..."
Trái tim đau đến nghẹt thở như bị người ta nắm trong lòng bàn tay, tàn nhẫn bóp chặt.
Tô Hà Y khịt mũi, giọng run rẩy nói: "Thần thiếp... không gạt ngài!"
Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ trước mặt như vẫn còn lưu lại vẻ dịu dàng của cách đây không lâu, nụ cười phủ lên một vầng sáng ấm áp.
Nhưng ảo giác tan biến, hắn chỉ nhìn nàng, lạnh lùng phun ra một chữ "Cút".
...
Lan Y cung liên tục được cưng chiểu sủng ái bây giờ lại chìm trong một bầu không khí cực kỳ đáng sợ.
"Cấm túc... Cả đời không được ra ngoài?!"
Tiên Vân bị hai gã nội thị đẩy lại, tức giận đóng sầm cửa cung: "Dựa vào cái gì? Nương nương chúng ta đã làm gì sai? Rõ ràng là ngài ấy đang sốt cao còn không cho thỉnh thái y. Đây là muốn đám nô tỳ chúng ta tay không chữa bệnh hay sao?"
"Cho ta ra ngoài, ta phải đi hỏi thánh thượng, đây rốt cuộc là có chuyện gì!"
"Tiên Vân, quay lại!"
Ninh Nguyệt đi từ trong phòng ra, trầm mặc ra hiệu "đừng lên tiếng".
Tiên Vân lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta chỉ không hiểu, không hiểu tại sao đang rất tốt lại tự dưng cãi nhau..."
"Cầm lấy, đây là thảo dược ta để dành. Ngươi đi sắc trước đi."
Ninh Nguyệt sờ đầu của nàng ta: "Nguyệt hữu âm tình viên khuyết [1]."
[1] Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết: Trong bài Thủy điệu ca đầu, nghĩa là "Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết".
Nhân hữu đán tịch họa phúc...
Tô Hà Y nghĩ đến nửa sau câu, run rẩy nói: "Ninh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đừng nói mấy lời đáng sợ như vậy chứ!"
"Ngươi hoảng cái gì, nương nương cát nhân ắt có thiên tướng."
Ninh Nguyệt đẩy nàng một cái, thấp giọng nói: "Mau đi đi."
Nàng đuổi Tiên Vân đi, quay đầu lại, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Kể từ ngày bị đuổi về cung đó, nàng chỉ biết giữa hai người họ chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Thánh thượng chưa từng quay lại, mà những đồ thường dùng của ngài ấy đặt ở Lan Y cung cũng bị đem đi.
Cao Phúc công công không nói một lời, chỉ sai người khóa cửa cung lại, truyền thánh chỉ, hạ lệnh cấm túc các nàng cực kỳ nghiêm khắc.
Những người trong Lan Y cung đều hoảng sợ, không biết cơn thịnh nộ này từ đâu đến, khi nào mới kết thúc.
Có phải thật sự sẽ giống thái hậu, trở thành một con chim trong lồng, vĩnh viễn bị nhốt trong bức tường nơi cung cấm này?
Nàng không dám suy nghĩ nhiều, bước nhanh vào phòng, chỉ thấy Tô Hà Y đã tỉnh, sắc mặt mệt mỏi chống cằm, ngơ ngác nhìn cái rương trước mặt.
"Nô tỳ đã nói thu dọn y phục rất phiền phức, sao nương nương không đợi nô tỳ?"
Ninh Nguyệt cười nói, nhưng ánh mắt lướt qua nhìn thấy món đồ trong rương, trong lòng lại rầu rĩ.
Là một cái áo choàng lông đen hoa văn hình rồng, đường chỉ vàng rực rỡ.
Tô Hà Y nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài trơn bóng, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Cái áo choàng này là lễ vật đầu tiên hắn tặng cho nàng.
Từ ngày Độc Cô Đình tiện tay khoác lên người nàng, Tô Hà Y liền sai người giặt sạch rồi cất đi. Thường ngày Độc Cô Đình đều lượn qua lượn lại trước mặt nàng, cho nên cái rương này vẫn luôn bị nàng giấu thật kỹ, chưa từng lấy ra.
Không ngờ bây giờ nàng lại phải lâm vào tình cảnh nhìn vật nhớ người thế này.
Ninh Nguyệt ở một bên nhìn thấy mà lòng chua xót, vội vàng đóng nắp rương lại.
"Nương nương nếu đã không thoải mái thì ngài đừng nhìn nữa! Quan trọng là ngài phải chăm sóc bản thân trước!"
Lúc đầu Tô Hà Y hơi giật mình, sau đó thu tay về mỉm cười.
"Ninh Nguyệt, bổn cung không có xuống tinh thần."
Nàng ho khan hai tiếng, mặt đỏ bừng: "Hôm nay có nghe được tin tức gì không?"
"Ôn đại nhân bị giam vào ngục, tuy thánh thượng nói muốn bắt hung thủ thật sự để rửa oan cho ngài ấy nhưng trong kinh đã có bốn mươi năm mươi danh gia vọng dâng tấu chương, muốn Ôn đại nhân phải đền mạng.
Ninh Nguyệt bất đắc dĩ đi tới, thì thầm: "Tình hình bây giờ càng ngày càng tệ, tin tức đã đến tai Tiêu tướng quân ở Nam Cương!"
"Nhanh vậy sao...?"
Tô Hà Y trầm ngâm nói: "Hẳn là có người cố ý trợ giúp."
Không nghi ngờ gì nữa, chuyện này thái hậu cũng là hiềm nghi lớn nhất.
Trong triều không ít người biết giao tình giữa Ôn Cửu và Tiêu Vịnh rất tốt, hai người đối nội đối ngoại từ nhiều năm trước. Nếu như liên lụy đến Ôn Cửu vô tội, sao Tiêu tướng quân không tức giận được?
Hơn nữa lúc này hắn vừa đại thắng Nam Việt, đang trong bước ngoặt quan trọng chiếm một quận mới!
Vì vụ trúng độc ở thái miếu này mà hầu như nhà tất cả quan viên trong triều đều có người bị hại, cực kỳ hỗn loạn. Thương lượng ban thưởng cho tướng sĩ biên cương còn chưa xong thì Tiêu Vịnh lại gửi thư khẩn đến, lớn tiếng tuyên bố muốn tu chỉnh quân đội, án binh bất động ở Dương Thành quận.
Lần này, thật sự càng chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.
Đảng phái của Vương Định An vốn đang yên tĩnh lại nhảy dựng lên, mắng Tiêu Vịnh rắp tâm bất lương, lòng muông dạ thú, rõ ràng là muốn chia cắt bờ cõi, tự lên làm vua vân vân.
Độc Cô Đình nghe đám triều thần tấu xong, sắc mặt càng lạnh lùng nghiêm nghị.
Mặc dù chưa có bất kỳ hành động quá khích nào, nhưng rất nhiều người trong cung đã suy đoán, tâm trạng hiện tại của thánh thượng như ngàn cân treo sợi tóc, sắp thối đến cực độ.
"Những chuyện trên triều có liên quan gì đến nương nương sao?"
Ninh Nguyệt bưng chén thuốc đến, thở dài: "Ngài vẫn nên nghĩ cách, giảng hòa với thánh thượng đi..."
"Ngươi cho là tiền triều với hậu cung không có quan hệ gì sao?"
Tô Hà Y nhìn nàng ta cười cười, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng trong mắt lại đầy ẩn ý.
"Ta hỏi ngươi, mấy ngày nay nội thị canh giữ Lan Y cung là ai, ngươi có biết không?"
"Chuyện này Tiên Vân đã đi hỏi... Cao công công lén nói với nàng ta là nội thị trong Đông Tây lục cung [2], thay phiên nhau canh giữ."
[2] Theo quy định thời gian đầu của nhà Thanh, ngoài Càn Thanh cung dành cho Hoàng đế, Khôn Ninh cung dành cho Hoàng hậu, thì các nhóm phi tần đều ở 12 cung hai bên sườn của Càn Thanh cung, gồm Đông lục cung và Tây lục cung, gọi gộp lại là: Đông Tây lục cung.
Tô Hà Y gật đầu, Đông lục cung là bao gồm Lan Y cung và Xương Bình cung, trong khi đó Tây lục cung lại ở khá xa, sống trong đó đều là tần phi "con tin".
"Tây lục cung có rất nhiều chủ tử, cho nên hạ nhân thường không đủ, nhưng gần đây lại có rất nhiều nội thị tới canh giữ cửa cung chúng ta. Ngươi có nghe nói vị nương nương nào thiếu người dùng chưa?"
Ninh Nguyệt lắc đầu, bưng chén thuốc cho nàng, đợi nàng nói tiếp.
Tô Hà Y uống hết một chén thuốc đắng nghét, lè lưỡi, vội vàng bỏ một khối quế hoa cao vào miệng.
Nàng lúng búng nói: "Thái Nguyên Hà thị, Hà Đông Trần thị, Giang Sơn Lý thị... Tất cả đều là thế gia đại tộc, cũng là nữ nhi của gia tộc có người chết hoặc bị thương gần đây. Ta đoán là, thánh thượng đang lén thả các nàng về!"
"Các nàng đi hết rồi, còn giữ lại một mình ta, giết cũng không giết, phạt cũng không phạt, là có ý gì?
Tô Hà Y nuối khối quế hoa cao ngọt ngào xuống, hương hoa tươi mát tràn ngập khoang miệng, rất sảng khoái.
Nàng chậm rãi nói: "Ta đoán, hắn chỉ tức giận một chút thôi, nhưng còn có chuyện gì đó hắn giấu ta đi làm..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.